2. Đây là thể loại boyxboy. Nếu bạn không có hứng thú, nút click back ngay ở trên. Thân
^^
Titlle: Xác Câm
Author: Jent
Pairing: ChanBaek/ChanHyun
Category: General, Horror.
Rating: M
Length: Short Fic
Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi, linh hồn họ thuộc về nhau cho đến khi chết. Fic được viết với mục đích phi lợi nhuận.
Status: Completed
Summary: Cho đến phút cuối, tôi, anh, cậu, hắn và cả cái cuộc đời khốn nạn này nữa đều là những cái xác câm lặng, lang thang đủ xó.
Warning: Fic bao gồm những yếu tố tâm linh, thiên theo lối duy tâm và có những cảnh rùng rợn. Readers cần cân nhắc khi đọc. Mọi sựảnh hưởng về sau của bạn bản thân au không chịu trách nhiệm.
Note:
- Fic được viết dành riêng cho Bin
- Là sự ngưỡng mộ của tôi dành cho tác giả mà tôi thầm khâm phục.
- Đọc chậm để cảm nhận nhé ^^
- Là màn comeback tháng 10 của tôi
- Xác Câm là phần 2 của Khâu Xác vì tôi không thỏa mãn với những gì có ở Khâu Xác. Nếu readers có nhã hứng muốn tìm hiểu về quá khứ trước đó. Hãy đọc Khâu Xác trước để hiểu kĩ hơn nhé ^^
Phần dẫn đầu
Seung Mi là cô gái trẻ vừa mang nét đẹp của độ xuân thì, vừa mang nét đẹp trong tích cách trưởng thành, nom độ đã từng trải nhiều. Cô sống trong một gia đình có nề nếp và nền tảng vững chắc với cơ ngơi đồ sộ bao đời nay. Seung Mi theo học tại Đại học Y Seoul. Vốn là một cô gái cá tính mạnh mẽ, cộng thêm sở thích ưa mạo hiểm, khám phá những cái mới nên kết thúc học kì đầu của năm một, cô quyết định thưởng cho bản thân một chuyến dã ngoại ở trong rừng. Ngày đầu tiên của cuộc hành trình chỉ mình cô, Seung Mi đón nhận cái hoang dã, đơn sơ của ánh mặt trời nhạt nhòa chiếu xuyên qua kẽ lá. Ngày thứ hai là khoảnh khắc được ngồi vắt vẻo trên cành cây đã cằn cỗi đi nhiều. Thế nhưng cô gái nhỏ bé và cái khát khao được tìm tòi, khám phá kia đã bị một con người hung tợn bóp chết ngay vào cái đêm thứ ba tiết trời có chút mù mịt.
Sung Yeol là cậu bạn thân thiết của Chan Yeol và cũng là bạn trai của Seung Mi. Mấy hôm nay được nghỉ, Seung Mi chẳng báo cho anh một tiếng là đi đâu làm suốt mấy ngày nay anh phải khổ sở đi tìm. Vậy mà vẫn không kiếm ra được chút tung tích gì. Tuy nhiên, bố mẹSeung Mi thì trấn an anh rằng chắc cô vẫn đang say mê đắm mình vào thiên nhiên làm anh cũng yên tâm được phần nào. Thế nhưng cũng sắp nhập học lại rồi còn gì? Năm đầu tiên thường bắt đầu học kì mới sớm hơn so với những người năm cuối mà?
Chan Yeol và Baek Hyun bắt đầu một cuộc đời mới nhưng họ vẫn bị mắc kẹt với những thứ tưởng chừng như thế giới này hiếm ai chấp nhận được.
Chương 1: Từ hố ngục trở về
“ – Chan Yeol yêu em nhiều lắm! – Vuốt mái tóc Baek Hyun, anh hiền từ nở một nụ cười đẹp rạng ngời tựa ánh sáng le lói phát ra từnơi tối tăm trong lòng cậu.
- Anh không được rời xa em!- Baek Hyun vẽ lên bờ cát ẩm những con chữ hiu hắt.
- Ừ. Anh hứa mà.”
“ – Mày thấy chưa, nó đi rồi, nó ruồng bỏ hình thù ghê tởm của mày đấy.
- Khônggggg. Không phải vậy. Anh ấy không bao giờ như thế - Cậu thầm gào lên trong vô vọng, môi vẫn không mấp máy, chỉ có những giọt nước mắt chảy ngược vào, nghẹn cứng, khó nuốt trôi.
- Muốn hay không tao cũng sẽ không để chúng mày yên. Hahhaa.- Giọng cười rè rè, man rợ vút lên những tông kì quái.”
“ Tiếng chân gấp gáp, đập lạo xạo vào đống lá xơ tàn, nện từng dấu tích khô khốc giữa màn đêm tĩnh mịch.”
Giật mình tỉnh giấc giữa mớ hỗn độn trong đầu, Baek Hyun cảm thấy người cậu lạnh ngắt. Mồ hôi không ngừng chảy dài hai bên thái dương. Trợn mắt để tìm kiếm một thứ gì đó quen thuộc xung quanh, cậu loáng thoáng nhận ra bên cạnh mình không có người ấy nữa. Cậu cuống cuồng trượt ra khỏi chăn, 2 chân vội vàng bước lê trên sàn gỗ kêu lộp cộp. Ra đến hành lang, cậu khoanh tay, đi chậm lại. Gió trời từ ô cửa sổ lành lạnh.
- Em đi đâu giờ này? – Chan Yeol nhướn mày, mắt đờ đẫn nhìn dáng người con trai trước mặt.
Chan Yeol chưa kịp nghe được câu trả lời nào từ cậu thì đã bị một tấm thân người lao vào mình, bấu chặt vào eo áo, người run lên từng đợt như đang sợ hãi trước màu trời tối tăm.
- Yên nào, Baek Hyun, là ác mộng thôi mà. Đừng sợ. Có anh đây rồi. Anh không đi đâu. Em đừng lo. – Ôm chặt cơ thể mỏng manh vào lòng, Chan Yeol lén thở dài vỗ về cậu. Đã 3 ngày kể từ khi lão đê tiện kia chết đi, Baek Hyun của anh luôn đối mặt với những cơn mơtưởng chừng như không bao giờ chấm dứt.
Baek Hyun níu lấy anh như níu lấy lí do cuối cùng để cậu tồn tại trên cõi đời này. Gã đã biến mất nhưng cái âm ỉ của gã vẫn không buông tha cậu, lén lút, từ từ rúc sâu vào tâm trí cậu. Cậu không dám đi học trở lại nữa. Khuôn mặt xấu xí, lởm chởm nhưng vết chỉquanh miệng, cơ hàm cứng ngăng ngắc không cho phép Baek Hyun quay trở về cuộc sống bình thường.
Baek Hyun không còn là Yong Seo – người con của gã sát nhân đã điều khiển tâm thức của cậu về những hình thù quái dị.
Những chú hề…
Thế nhưng cho đến bây giờ, khi mường tược lại những điều đã xảy ra, cậu lại rùng mình sợ hãi, ngồi thu lu một góc, tay không ngừng cử động, thái độ hoảng loạn thấy rõ để khống chế tâm trạng rối tung của bản thân. Những lúc ấy, Chan Yeol sẽ đến bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng và thì thầm những lời an ủi, trấn an tinh thần cho người con trai bé nhỏ của anh.
Chính vì thế, baek Hyun rất sợ, rất sợ anh sẽ rời xa cậu, để cậu một mình chống chọi với cuộc sống đầy đau thương, với tất cả những điều rủi ro sắp đến.
- Nào. Ngoan nào. Có anh đây mà. Về phòng thôi – Chan Yeol nhẹ nhàng đỡ cậu đứng dậy.
Anh không thểở cạnh cậu mọi lúc mọi nơi được. Anh còn bài vở năm cuối trước khi được trao chứng chỉ, bằng cấp để trở thành một bác sĩ trẻ. Anh còn những ca trực xa nhà suốt đêm mà chính xác là sự hành xác của các ông to bà lớn cấp trên. Cho nên rãnh được giờnào anh luôn tận dụng hết mức để được bên cậu và chăm sóc cậu thật chu đáo.
Có những khi lặng lẽ quan sát Baek Hyun từ đằng xa, Chan Yeol lại dấy lên nỗi xót xa trong lòng. Anh lắc đầu thông cảm cho những gì cậu đã hứng chịu. Điều đó càng thúc đẩy anh phải có trách nhiệm với cậu nhiều hơn bây giờ. Không phải là anh thương hại cậu. Bởi vì những ngày tháng vừa qua, anh đã yêu cậu rất nhiều. Chan Yeol không cần Baek Hyun nhoẻn miệng cười với anh mỗi sáng, anh chỉthầm mong cậu tìm được chút bình yên của những ngày tháng trôi ảm đạm, chỉ cần cậu ánh lên chút rạng rỡ như thế là đủ rồi.
“Tối nay anh sẽ ở bên em.
Dịu dàng trong giấc ngủ.
Baek Hyun à!
Mạnh mẽ lên nào.
Vì anh không thể cạnh em.
Mãi đươc.”
-0o0-
“ – Mày không thoát được tay tao đâu, nhãi ranh. Kể cả khi mày là Baek Hyun hay Yong Seo. Tao sẽ giết mày.”
.
.
.
.
Lại một lần nữa giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya. Ngoài kia, khung trời đen đặc, quánh keo lại làm cậu rụt người sâu vào trong chăn. Tay chân lạnh hơi lạnh. Baek Hyun giương đôi mắt có chút rối nhìn vào chiếc đồng hồ để bàn.
Đã 11h30pm…
Cậu nhìn qua chiếc gối bên cạnh, mặt lộ sự thất vọng. Vậy là anh vẫn chưa hoàn thành giáo trình. Chắc có lẽ giờ này anh vẫn tất bật, cặm cụi vào đống sách vở tưởng chừng như không bao giờ kết thúc. Cậu nên làm chút mì cho anh chăng? Toan bước xuống giường, Baek Hyun chợt nghe thấy tiếng động phát ra ở ngoài hành lang.
“Cộp…cộp”
Là tiếng bước chân.
Baek Hyun hơi chột dạ. Chắc Chan Yeol đói nên tính xuống bếp ở tầng trệt thôi mà!- Cậu tự trấn an bản thân.
Thế nhưng tiếng bước chân mỗi lúc một vang lên gần hơn vào màng nhĩ của cậu, làm chúng rung lên trong tiềm thức. Gió lạnh thổi ngang, luồn qua gáy cậu. Mồ hôi ứa ra từ lòng bàn tay, cơn ác mộng vừa rồi khiến cậu không thể làm ngơ được. Khẽ rùng mình, Baek Hyun nhẹ nhàng đặt 2 chân xuống sàn, cẩn trọng tiến về phía cánh cửa lòng thầm mong sẽ là anh xuất hiện trước mặt cậu và bảo rằng mọi chuyện sẽổn thôi. Cậu run run mở, gió từ đâu xộc thẳng vào mặt cậu.
Trống không! Chẳng một ai đối diện với cậu cả.
Nhưng..nhưng rõ ràng tiếng chân đó dừng lại trước phòng cậu cơ mà?. Phải chăng…?
Lắc mạnh đầu để xua tan cái ý nghĩ lấp lửng trong lúc không hay như thế này, Baek Hyun phát hiện ra chút ánh sáng leo lắt ở phía tay phải, cuối hành lang. Cậu giật mình. Anh quay lại phòng hay là sao nhỉ? Nếu là quay lại phòng thì sao nhanh quá vậy? Hay là cậu gọi to tên anh để chắc chắn là bản thân đang quá mệt mà thôi?
Một tay di di phần trán làm chúng nhăn lại, cậu tự trách sao mình lại có thể quên mất là lúc này cậu chẳng thể nói được câu nào nữa rồi.
Lặng lẽ đè từng bước chân có phần lo lắng về phía trước, Baek Hyun cho 2 tay vào túi quần để giấu giếm nỗi sợ hãi.
<Message from Chan Chan>
Tối nay anh trực ở bệnh viện. Vì đột xuất nên giờ mới báo em được.
Lúc em ngủ thì anh mới nhận được thông báo. Baek Hyun của anh ngủ ngoan nhé ♥
-0o0-
Hành lang trên tầng 2 trong căn nhà này luôn phủ một màu sáng mờ mờ. Nó hẹp và có chiều sâu, không quá dài nhưng hễ cứ có gió tràn vào là nó biến thành nơi giống như lãnh địa. Dạo gần đây mạng điện ở nơi cậu sinh sống không được ổn định cho lắm nên những hôm căn nhà chìm ngập trong một màu đen không phải là chuyện lạ gì nữa. Có điều khi bản thân lạc lõng, một mình trên quãng hành lang không quá dài này, Baek Hyun luôn cảm giác như có một đôi mắt vô hình đang ghim chặt vào tấm lưng của cậu, tưởng chừng nhưmuốn ăn tươi nuốt sống cậu đến nơi. Vội bước thật nhanh tới phòng Chan Yeol ở cuối hành lang, Baek Hyun trợn tròn mắt khi trong phòng không có anh. Vậy..Vậy thì ánh sáng …
Baek Hyun không kịp nghĩ thêm, cậu đưa mắt nhìn chiếc đèn bàn được đặt ngay ngắn. Định với tay tới tắt nó đi rồi về phòng ngủ nhấn chìm mọi thứ vào cơn mơ nhưng một làn gió mạnh thổi tung rèm cửa, va đập vào rãnh kéo kêu lét két. Baek Hyun e dè tới bên cạnh cửa sổ đóng lại. Cái lạnh giữa mùa hạ không bình thường khiến cậu càng sợ hãi nhiều hơn. Bất giác, cậu quét mắt một vòng quanh các bức tường. hình như có chút kì quái, lộn xộn thì phải. Bởi lẽ vốn dĩ căn nhà này luôn có quá nhiều điều không ổn. Thế nhưng, Baek Hyun lại bị thu hút bởi chiếc tủ đứng im lìm ở góc phòng. Trước giờ rất hiếm khi cậu vào phòng anh, vì ở đây anh chủ yếu học bài chứnơi ngủ thì thường không xác đinh: khi thì trên bàn học, khi ở chiếc ghế bành ngoài phòng khách, lúc thì ngay bên cạnh cậu. Vậy mà chiếc tủ này đặt ở đây làm gì nhỉ? Hay là anh dùng để treo quần áo luôn ở đây cho tiện?
Cậu gõ từng bước chân đến gần chiếc tủ, hít một hơi dài rồi chậm chạp mở.
.
.
.
.
.
Một bộ sườn xám dần hiện ra dưới ánh đèn mờảo. Lạở chỗ là bộ sườn xám này có nét khác thường so với những bộ khác mà cậu đã từng thấy. Nó trắng toát. Lấm chấm trên đó là những vệt đỏ như màu hoa đã bị ép khô. Có một sức hút từ đồ vật nhỏ nhắn kia bao trùm lấy tư tưởng cậu. Cậu muốn sờ vào nó nhưng chợt lùi lại vì phát hiện ra chỉ có độc nhất bộ sườn xám này được móc treo trong tủ. Tuyệt nhiên chẳng có quần áo của Chan Yeol ở đây. Chẳng lẽ anh để hết ở phòng cậu? Hay là mang hết đến bệnh viện? Như thế thì vô lí quá!
Vậy là cậu linh tính đúng. Cái tủ này thật sự có vấn đề.
“Két.. két” Tiếng cửa sổ lại kêu lên giữa tiếng rít của cơn gió đầu hạ đẩy cậu về lại thực tại. Baek Hyun lắc đầu ngao ngán. Cái chốt cửa sổ có vẻ hỏng rồi. Gió thổi tung rèm cửa khiến cậu hơi gai mình. Và rồi Baek Hyun dập mạnh xuống, dùng một cái kẹp chống để giữ cốđịnh, không khéo lại bung lần nữa khiến cậu sợ khiếp vía thì nguy. Ngoảnh đầu nhìn lại chiếc tủ, bộ sườn xám vẫn cô độc, lặng lẽ, chằm chặp đối diện với 2 con ngươi của cậu.
Baek Hyun cố giữ sự bình tĩnh bằng cách đặt bàn tay phải lên ngực, củng cố tinh thần là chẳng việc gì phải sợ như vậy, về phòng ngủ, đợi Chan Yeol vào ngày mai và cậu sẽ kể anh về sự việc kì lạ này thông qua những tờ giấy. Từ từ bước ra khỏi căn phòng, cậu không tắt đèn, chân hướng về phía căn bếp để kiếm chút trà nóng.
“Cộp..cộp..”
Tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên
Một lần nữa
Trong căn phòng của Chan Yeol
Lần này thì cậu ra mồ hôi thật rồi. Cứ giả như nếu không có chút dũng cảm hay tính tò mò, hiếu kì của cậu thì có lẽ giờ này cậu đã lăn đùng ra bất tĩnh chứ không đứng nép một bên cửa, trân trân nhìn vào phía tủ kia như lúc này đâu. Vì ngay từ khi vào trong đó, Baek Hyun đã chấp nhận đánh cược với bản thân rằng chắc chắn cũng có điều đáng ngờ sẽ xảy ra. Sự kì quặc của căn phòng à không đúng phải nói là cả khuôn nhà này đều ẩn chứa nhiều bí mật cậu không hề hay biết. Chỉ có tên khốn kia là nắm rõ nhưng hắn chết rồi thì cậu cũng chẳng thể moi thêm được gì.
Bỗng đôi đồng tử của cậu giãn ra hết cỡ, Baek Hyun sững người nhìn cảnh tượng trước mắt. Nếu như miệng cậu không bị khâu thếnày thì chắc hẳn bây giờ 2 tay đã bịt chặt để khỏi hét lên.
.
.
.
Cánh cửa tủ kia hé mở. Từ trong đó bước ra là một cô gái trẻ tầm tuổi cậu, mái tóc đen nhánh xõa dài quá lưng, che một nửa khuôn mặt. Cô gái vận một bộ sườn xám trắng toát y hệt bộ sườn xám ở trong tủ mà giờ để ý mới thấy là cái tủ trống hoắc từ lúc nào rồi. Đôi chân dường như không đặt hết trên nền nhà dần hiện ra với những móng chân toạc máu, lở loét. Đôi mắt quắc sắc dữ dằn. Cô ta “đứng” giữa nhà và nơi khóe miệng, từng đường chỉ khâu bắt đầu nứt dần đến rách hẳn gần mang tai trông rất giống.
“Những chú hề”
Rồi từ những vết nứt nẻ trên mặt, giờ đây khuôn mặt ấy nát bươm, kinh tởm đến sợ. Baek Hyun lùi lại, chân cậu run đến mức không thể chạy được nữa, tưởng chừng như có bàn tay ai đó kéo tuột xuống hố sâu vậy. Cảnh tượng trước mắt cậu quá đỗi kinh hoàng. Chợt cô gái lạnh lùng dang rộng 2 tay sang ngang giống động tác sải cánh. Baek Hyun sợ hãi nhìn sự biến đổi trước mắt mình. Màu trắng toát của bộ sườn xám bắt đầu nhuốm màu đỏ. Là màu của máu. Đôi mắt của cô gái bắt đầu chảy máu, máu lan đến đâu, những mảnh vải bắt đầu chuyển màu đến đó. Máu cứ chảy mãi, lênh láng cả căn phòng, theo dòng chảy ra ngoài hành lang nơi cậu đang ngồi thụp xuống với khuôn mặt trắng bệch, không còn sức sống. Baek Hyun không đứng dậy nổi, cậu lết và lết trên sàn gỗ lạnh ngắt.
Nỗi sợ hãi bây giờ mới thật sự bắt đầu.
-0o0-
Chan Yeol bắt đầu một ngày mới ở bệnh viện trung ương bằng một tách cà phê và cái đánh bốp của chính mình vào đầu. Hôm qua anh phải tiếp nhận một lượng lớn nạn nhân từ một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Đáng nhẽ ra anh không phải động tay động chân gì đến đó. Vì anh chỉ làm bên giải phẫu thi thể nên cùng lắm là thức trắng đêm ở nhà xác của bệnh viện để đón lấy những con người không may mắn với số phận mà thôi nhưng vì các vị bác sĩ ở bệnh viện lo chăm chú vào những cuộc phẫu thuật nên thiếu hẳn một đội ngũ những người giúp việc vặt và thế là anh đàng hoàng được chọn vào danh sách những-người-giúp-việc-cho-các-y-bác-sĩ. Mà đáng lẽ ra anh không phải làm bạn với những cái xác vô hồn, dã trắng. Vì sinh viên như anh là không được phép lảng vảng ở nơi đó. Tuy nhiên, ông trưởng khoa giải phẫu bệnh viện đã thấy được tố chất ham học và thông minh, gan dạ của Chan Yeol nên liền ra quyết định cho anh bám sát với hoạt động của các kĩ thuật viên của nhà xác vào ban đêm để có kinh nghiệm, được thực tế trau dồi kiến thức, làm bệ phóng cho tương lai tốt đẹp sau này của bệnh viện.S
Đời sinh viên thực tập chán thế là cùng!
Anh chỉ vội tặc lưỡi với ý nghĩ đó rồi nhanh chóng bị một cái đánh từ đằng sau làm tỉnh ngủ:
- Đi nhận xác mới thôi. Hôm nay bên cảnh sát khai quật được xác mới, trừ khuôn mặt ra thì những phần còn lại nom bộ rất đáng đểlàm tiêu bản cho khóa sau. Chúng ta bị thầy Lee yêu cầu đi nhận đó. – Giọng nam với tông ngang phá tan mớ suy nghĩ vớ vẩn của anh.
- Nhưng tớ còn...
- Baek Hyun hả? Để sau đi xem nào? Giờ cậu muốn tương lai tiêu tan vì giữa Baek Hyun và cái xác cậu chọn ai à?
- Vớ vẩn, Sung Yeol! Sao lại so sánh Baek Hyun với cái xác nào đó chứ? – Nói đến xác, Chan Yeol lại bâng quơ nghĩ về tên xác nhân ghê tởm đó. Cách đây mấy hôm anh được biết là hắn đã thắt cổ tự tửở một cánh rừng hoang. Âu đó cũng là sự trừng phạt của ông trời. Tuy nhiên, sự ám ảnh của hắn luôn bám lấy Baek Hyun khiến anh não nề vô cùng.
Chưa kịp nghĩ thêm gì nữa thì Chan Yeol đã bị Sung Yeol lôi tay đứng dậy.
Khu nhà xác của bệnh viện Trung ương được sắp xếp tại một khoảng lớn cách xa bệnh viện để đảm bảo không ảnh hưởng tới việc tham quan của sinh viên và những giáo trình nghiên cứu của các y, bác sĩ. Nó nằm gần Đại học Y Seoul để tiện cho việc cung cấp một lượng tiêu bản cho các bác sĩ giải phẫu tương lai như Chan Yeol thực tập. Cứ mỗi lần Chan Yeol bước vào khuôn viên ở nơi đây, lòng anh lại dâng lên cảm giác hơi sờ sợ. Tuy là sinh viên năm cuối thực tập và chỉ còn chờ đến ngày nhận bằng cấp nhưng Chan Yeol vẫn có chút nao nao mỗi khi bước qua cánh cửa lớn, im lìm và tĩnh lặng đó.
“Két…” tiếng cửa nặng nề vang lên một tiếng dài kéo theo ánh nắng rọi vào nền đá lạnh lẽo. Mùi phoocmôn xộc vào mũi anh và Sung Yeol. Bấy giờ Chan Yeol mới quay sang cáu gắt:
- Sao cậu không đưa khẩu trang cho tôi?
- Tại…gấp quá mà. Hì hì- Sung Yeol đáp qua loa rồi hỏi người đàn ông tầm 60 tuổi trước mặt:
- Thưa thầy xác được đặt ở đâu ạ?
Người được Sung Yeol xưng bằng thầy hướng những ngón tay gân guốc vào một góc tối trong căn phòng, lắc đầu buồn rầu tựa nhưđang cố giấu giếm điều gì đó nhưng cũng muốn nói ra cho chàng trai trước mặt biết.
_Hết chương 1_
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét