Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

[ONESHOT | SA][K+][Kray] Kris-Lay Fan-Xing

*Note: 1. Oneshot này đã từng được tôi up bên Exoplanetvn nên tôi sẽ re-up ở đây. Từ giờ, tất cả các fic mới (nếu có) tôi sẽ up bên này. 
2. Đây là thể loại boyxboy. Nếu bạn không có hứng thú, nút click back ngay ở trên. Thân 
^^





Author: Jent
Tittle: Kris-Lay Fan-Xing
Pairing: KrisLay
Category: General
Rating: K+
Disclaimer: Các nhân vật trong fic chưa bao giờ thuộc về tôi. Fic được viết với mục đích phi lợi nhuận





Summary: Có những mùa đông vẩn đục một màu xám, chút tàn thuốc có thể làm tan đi cái giá lạnh? Còn gì sót lại của một đêm tối lụi tàn, hoang sơ cùng những ngọn gió cô độc? Tôi ngồi đây đợi vẩn vơ một con người chưa từng có trong kí ức…



A/N: 

1. Đã lâu rồi tôi chưa viết fic. Có lẽ một phần nào đó tôi muốn buông xuôi mọi thứ hoặc cũng có thể cuộc sống tất bật đòi hỏi tôi phải đeo đuổi những thứ cho riêng bản thân nên không đủ thời gian và năng lực giúp tôi hoàn thành 1 cái fic nào. Nên đây sẽ là fic comeback


2. Tôi là một au thích sự chết chóc và u buồn *cười* nhưng yên tâm đến phút cuối các nhân vật của tôi sẽ được giải thoát theo kiểu của tôi. 


3. Fic được lấy cảm hứng từ những chi tiết nhỏ của Real Steel và X-Men. Trong Fic có những ngôi xưng hô thay đổi, có thể ban đầu bạn sẽ tưởng là tôi nhầm lẫn nhưng tôi viết có chủ đích :”)









Hắn ngồi phịch trên bậc thềm, tay cho vào túi áo lần tìm bao thuốc lá và cái bật lửa đen xỉn. Trong đêm tối thấm màn sương mỏng như phả vào từng hơi thở lạnh cóng sau gáy, hắn thấy lành lạnh. Hắn tặc lưỡi nghĩ về tuổi tác của mình và hắn chạnh lòng. Mặc dù mới hai mươi bảy nhưng hắn không nghĩ rằng bản thân sẽ sống qua ba mươi lăm. Có lẽ vì đặc thù công việc mà hắn suýt làm bạn với Tử Thần vài lần thì chuyện sống chết, với hắn, chỉ còn là đóng dấu con ấn cuối cùng của hồ sơ số phận. Mà hắn không hẳn là người hoàn toàn thì cớ sao phải quan tâm làm gì mấy thứ vớ vẩn đó kia chứ? Những thứ phù phiếm, những ước mơ màu hồng phủ phấn chỉ hợp với những kẻ suốt đời thích đeo đuổi cái đẹp hư ảo và quan trọng hơn là họ sợ chết. Hắn bật cười với đầu lọc ướt được kẹp trên môi và “tách”- ngọn lửa nhỏ quẹt chút ánh sáng lên khuôn mặt lộ vài vết sẹo đã lành và vài vết mới được hằn rõ với cái nhếch môi đầy thanh thản và rớm đau khổ.



- Yi Fan? Anh làm gì ở đây vậy? Trời tối rồi, vào trong đi kẻo lạnh.



Một bóng người tiến tới gần hắn. Trời tối quá nên hắn không nhận ra mặt mũi của kẻ này nhưng giọng nói ấy rõ ràng là của con trai. The thé nhưng đầy sự lo lắng. A, từ lúc nào hắn lại thích đi phân tích tông giọng của người khác vậy nhỉ? Người như hắn chỉ biết đến máu me, thuốc lá và tiền thì thời gian đâu rãnh rỗi đi làm ba trò tiêu khiển như vậy. Gió đêm thổi giật từng cơn, vỗ vào từng lùm cây xa, bóng kẻ lạ mặt tiến lại gần hắn hơn.



- Thứ nhất, tên tao không phải Yi Fan, mà là Kris. Thấy cái sợi này không? – Vừa nói hắn vừa ngẩng mặt lên và chỉ vào mặt đá được khắc tên. Hắn chợt khựng lại một chút. Giọng nói vừa rồi nghe thật êm và dịu dàng, pha lẫn trong đó có chút sự mệt mỏi và thoáng buồn. Nó hệt như… Hệt như gì nhỉ? Hắn day day vầng trán để cố gắng mò mẫm chút gì đó đáng để nhớ trong mớ dây thần kinh rối tung và quấn chặt nhau của mình. Hắn không rõ mà cũng có thể hắn đang hình dung được kẻ đó là ai nhưng những nơron trong não bộ hắn chạy tứ tung khiến bản thân hắn không thể cố định và sắp xếp cho chúng yên một chỗ. Hắn chỉ cảm giác thấy quen quen, thân thương và có lẽ hắn từng quen con người này. Nhưng cũng chỉ là “có lẽ” mà thôi, chẳng ai chứng thực cho đó là đúng. Một ngọn gió cuốn tung cát, cuốn theo những giả thiết mơ hồ trong con người của hắn.


- Yi Fan…Sao lại ở đây?


- Đừng gọi tao như thế, tao ghét kẻ khác gọi sai tên tao. Và mày là ai? Muốn đấu sao? Hết giờ chơi rồi. – Hắn đáp lại với vẻ lãnh đạm, lời nói cụt lủn, không liên kết và cái nhíu mày khinh khỉnh thường ngày. 



Trong một giây nào đó hắn muốn đứng dậy, đối mặt với con người kia nhưng bàn chân của hắn cứng đờ. Có thể trời lạnh quá… Hay thật, ở vùng này, thời tiết cứ lạnh bất chợt khiến hắn khó chịu. Thế nên việc hắn hút thuốc suốt cũng là điều hợp lẽ vì nó sưởi ấm cơ thể vạm vỡ và giúp hắn thoát khỏi những cái ưu phiền của một ngày, nhất là những khi phải đối mặt áp lực khủng khiếp nếu không sẽ “bùm”, biến khỏi cuộc sống một cách chóng vánh. Có người bảo với hắn rằng trước đây 1 năm hắn hầu như cai thuốc và không có ý định dùng nó làm chất mê muội, vỗ về tâm trí mỗi khi stress vậy mà không ngờ bây giờ hắn lại tìm về và hút với tần suất nhiều hơn. Không khéo hắn sẽ đốt cháy buồng phổi sớm mất…



- Yi Fan, tôi phải đi, anh đừng hút thuốc nữa nhé ! Yi Fan, Yi Fan à…




Giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên và dáng người đó bắt đầu bị bóng tối nuốt trọn. Biến mất một cách nhanh chóng và thả hắn lại một mình. Tàn thuốc và nửa điếu thuốc hút dở giờ đang nằm im lìm dưới chân hắn. Hắn không biết vì sao bản thân lại dập điếu thuốc như bị thôi miên ấy. Hắn thừ người ra một lát. Đầu hắn bây giờ trống rỗng, chẳng còn gì hoạt động trong não hắn bây giờ nữa. Đôi mắt hắn trơ trọi, trừng trừng và vô sắc. Chợt, một giọt nước mắt len lỏi ra khỏi khóe mắt hắn, rơi xuống và vỡ choang trên nền đá lạnh ngắt. Cả thân người hắn bỗng ngã xuống và mọi kí ức dường như dội ngược về đầu hắn, đập liên tục vào từng mảng nhỏ tâm hồn của hắn. Xổ tung và trắng xóa.




Yi Fan là tên của anh ! 


Tôi là Yi Fan !

-0o0-




- 1...2...3 ! Kris win ! – Giọng hét to của tên người Mĩ đen khiến cả đám người trong “đấu trường nhà kho’’ ồ lên và reo hò. Một số kẻ bè nhè với một tay là rượu, một tay là xấp tiền chả biết giá trị nó lớn đến bao nhiêu. Vậy là họ lại thắng một trận nữa khi cá cược rằng kì phùng địch thủ Kris của họ lại giành chiến thắng. Một số gào lên khản cả cổ ‘‘ Mày là con thú vật. Mày ăn may thôi con thú điên. ’’ Nhưng có lẽ vui mừng ra mặt vẫn là chủ nhà cái khi ‘‘ thú cưng đẻ ra tiền’’ của ông lại thắng trận thứ 99 trong 99 lần giao đấu với những kẻ khác. Ông tiến lại gần cái lồng sắt đã vấy nhiều máu khô, cười xuề xòa :




- Con lại thắng rồi. Khá lắm. Lần sau là đủ 100 rồi còn gì. Lúc ấy con sẽ được toại nguyện.




- Phụt... – Kris phun nước bọt còn lẫn máu đỏ lòm trong vòm họng vào mặt kẻ gọi hắn là con ấy. Trên mặt hắn, mồ hôi không ngừng ứa ra, mắt vằn vệt những đỏ và cảm như muốn bứt ra khỏi mạch máu. Đầu hắn đau khủng khiếp sau cú kết liễu đối phương không giống kiểu nốc ao thường ngày. Mà cũng lạ thật, mọi hôm hắn có kết thúc trận đấu bằng cú đập đầu choang choảng đó đâu. Cũng có khi hắn đang hi vọng lục lại kí ức rằng hắn nghĩ bị đánh mất theo một cách nào đó mà hắn cho là từng thuộc về hắn ?Hay chỉ đơn giản hắn muốn cho người khác thấy khả năng của hắn. Hai tay hắn bấu chặt vào những thanh sắt hoen gỉ đã chứng kiến biết bao máu đổ trên sàn đấu, ngửi được cả mùi tanh và mùi chết chóc đầy rẫy cái nơi mà Tử Thần được giấu kín trong một món hời hấp dẫn. Xem chừng Kris đã xuống sức rất nhiều. Cũng phải thôi, đối thủ nặng những 90kg mà lại sức khỏe trâu như thế, hắn phải căng cơ ra, dù muốn ngất đi ngay tức khắc nhưng hắn không chấp nhận thua cuộc. Con người hắn ghét thua cuộc. Nhưng dù sao hắn vẫn ghét cái tên cha già khốn kiếp luôn miệng lưỡi gọi hắn là ‘con’ hơn cả. Dù ông ta đã từng cứu hắn khỏi sự xâu xé của bầy sói trong rừng khi hắn bị mắc kẹt sau một lần đi săn năm hắn mới chỉ 24 tuổi nhưng chính ông ấy đã lợi dụng hắn, biến hắn thành kẻ chỉ biết lấy bạo lực làm bạn, lấy tiền là đích đến, lấy thuốc lá làm thứ hưng phấn tinh thần, lấy máu đổi mạng, lấy những thứ nhơ nhuốc đổi lấy sự tự do. Và dần dần hắn trở thành một con thú chỉ biết săn mồi, hệt như những con sói đã từng suýt giết chết hắn. Kris biết bản thân là tội lỗi, biết điều hắn đang làm là sai nhưng không hiểu sao hắn vẫn dấn thân và buông thả cho con ác ma chiếm dần con người nguyên bản cô độc của mình.


- Hahaa... Tốt... Được... Là mày tự châm nhé. – Lão già cười ha hả như muốn nuốt sống Kris, quay sang nhìn lũ đệ tử - Chúng bây, giải quyết nó đi. 




Kris nhếch khóe môi còn đọng máu. Hắn biết cái giá phải trả cho hành động phỉ báng kẻ lớn hơn đó, nhưng hắn thanh thản đón nhận. Hắn đợi trận này hơn lúc nào hết. Kể từ ngày hắn ngất đi trên nền đá lạnh và gặp bóng người của kẻ bí ẩn, hắn khao khát muốn tìm lại con người của một năm trước đây, hắn muốn thử cảm giác không đốt thuốc nó như thế nào. Không biết sao hắn thấy bản thân có một mối liên kết nào đó với con người kia. Nhưng Kris biết con thuyền hắn đang đi không có chuyến về. Vì thế hắn để bản thân ngậm chìm trong màu máu, ngập trong những thứ vô thức, để hắn đứng giữa ranh giới sống và chết với hi vọng mong manh rằng chút kí ức còn cất giấu đâu đó trong tâm hồn của hắn sẽ trỗi dậy và không bao giờ biến mất.

Cả thân hình to lớn hình như không còn sức để đứng được nữa. Hắn ngã sụp xuống, trước mắt là ánh sáng mờ mờ rọi vào mắt. Trong phút chốc bầu trời tối nhanh chóng chiếm lấy đôi mắt đục ngầu của Kris.





Giữa màu trắng của thiên đường
Và màu đen của địa ngục
Có con đường nào để tôi tìm về quá khứ
Một quá khứ xa xăm, xa xăm...


Yi Fan, hôm nay anh đã hút mấy điếu rồi ?


Yi Fan nah~, tôi ghét cái thói côn đồ của anh lắm đó. Anh phải bỏ gấp cho tôi.


Yi Fan à, anh làm được rồi.


Yi Fan à, em yêu anh.


Yi Xing...




Lần đầu tiên Kris thấy bản thân không bị choáng sau khi tỉnh dậy. Thường thì hắn sẽ dùng một liều thuốc giảm đau và cá là đôi khi hắn đã từng nghĩ đến việc dùng moocphin nhưng không hiểu sao con người hắn lúc này lại tỉnh táo lạ thường. Hiếm khi hắn thức dậy mà nhận thức rõ ràng như lúc này thay vì ném cho tan tành thứ gì đó có trong tay. Hắn khó nhọc mở mắt và gượm người đứng dậy. Một màu trắng tinh khôi buông rũ xung quanh như ôm ấp lấy không gian rộng lớn. Mọi thứ im lìm đến lạ hay chính xác hơn là chẳng có chút đồ vật nào có thể tìm thấy trong tầm mắt của hắn. Lạ thật! Kris ngẩn ra một lúc rồi hắn chầm chậm bước. Hắn cứ bước mà không biết đâu là đích đến. Có lẽ nơi này đang đón nhận hắn? Rồi như chợt nhận ra điều gì đó, hắn chép miệng, lắc đầu: “Khốn thật, thiên đàng là như vậy hả, nhão nhoẹt, chán thếch, chả có gì hay. Chết xong là thế này hả?”. Thế nhưng trong không gian ấy chợt vang lên một sóng âm kì lạ. Đầu tiên là nhỏ nhẽ, khe khẽ rồi sau đó lớn dần. Sóng âm càng lớn thì nó càng lộ rõ những tiếng gọi, tiếng cười khúc khích, tiếng thở hổn hển, nặng nề nhưng không vướng lo âu, có cả tiếng khóc nấc nhè nhẹ nữa. Nó tạo thành một tạp âm phức tạp dội thẳng vào tai Kris. Hắn thấy choáng váng và đầu giống như có một cái búa tạ vô hình nện liên hồi với cơn đau tưởng chừng như không dứt nổi. Sóng âm vẫn cứ lớn dần và điều đó khiến hắn quằn quại trên nền trắng cô độc. Hắn thấy sợ và đó là lần đầu tiên hắn cảm giác như vậy. Hắn sợ gì? Sợ một mình, sợ quá khứ, sợ thực tại, sợ chính con người hắn và có khi sợ thiên đàng. Đột nhiên, trong cái não nhỏ bé chứa đầy những mảng trí nhớ rời rạc lại tràn ra những âm thanh của ngày xưa và hắn thề trong cơn đau như muốn chết đi sống lại ấy, hắn nghe thấy giọng nói của con người bí ẩn kia. Rõ ràng người đó đã từng nói chuyện với hắn hoặc chí ít cũng đã lướt qua một lần.


Yi Fan…Sao lại ở đây?


Yi Fan, tôi phải đi, anh đừng hút thuốc nữa nhé ! Yi Fan, Yi Fan à…



Yi Xing à...





Yi Xing đang đứng trên lan can tầng hai và nhìn xuống đám đông lúc nhúc hò reo bên dưới. Nào tiếng hét, tiếng chửi tục. Tất cả tạo nên một hỗn âm dung tục mà cậu ghét kinh khủng. Nếu như không vì người mẹ đang ốm yếu của cậu, hẳn là Yi Xing đã trốn biệt khỏi sự kiểm soát kẻ mà hắn gọi là ‘‘cha’’. Cậu khinh con người đó- kẻ chỉ biết lấy đồng tiền để lấp đầy tham vọng, lấy đồng tiền để mua chuộc mạng người, lấy đồng tiền để hoang lạc, gái gú. Cậu rùng mình nhớ lại khoảng thời gian hắn đối xử tệ bạc với mẹ con cậu và nhớ đến một phần tăm tối mà cậu nhất định không bao giờ tiết lộ cho ai biết. Bỗng có bàn tay đặt lên vai cậu và giọng nói ghê tởm thường ngày vang lên : 




- Con trai à, con đang quan sát gì vậy ?



- Tôi chỉ muốn xem một trận đấu nó như thế nào mà ông kiếm ra đống tiền đó. Thế thôi – Cậu hất vai, buông một lời đáp thờ ơ, vô cảm.



- Ôi, con không thể thay đổi cách xưng hô như hôm con cầu xin ta sao ? Hahaaa... Cứ xem đi, xem cách tao kiếm tiền. Và mày đừng mong con đàn bà đó sớm hết bệnh. Tao có cách khống chế con mụ đó. Hahhaaa... – Lão cười lớn và dợm bước xuống phía dưới.





Tim cậu thắt lại. Cậu ước sao lúc đó đủ mạnh để đấm vào mặt con người khốn nạn đó một cú chết ngay tức khắc. Con người ấy đã biến tuổi thơ của cậu chẳng khác gì mảnh giấy bị tro tàn dơ dấy bám vào. Cậu biết lão đang ngạo nghễ với trò chơi của mình. Yi Xing cảm thấy hối hận và vô dụng. Hối hận vì ngu ngốc quay trở về hang cọp để lão ta tha hồ đâm từng mũi kim tẩm độc vào tinh thần cậu và cả mẹ cậu nữa. Vô dụng vì ít ra cậu nên học hành đàng hoàng để kiếm một việc làm và như vậy thì sẽ có tiền chạy chữa căn bệnh của mẹ cậu. Thế nhưng giờ đây, tất cả đều muộn rồi và tốt nhất cậu nên lợi dụng tiền bạc của lão ta để hòng đưa mẹ trốn khỏi đây.



Lúc Yi Xing thở dài cũng là lúc tiếng bắt đầu trận đấu vang lên...





- Lách đi rồi nện thẳng vào sống mũi nó, đừng đứng đó đỡ nữa, Kris – Giọng của lão lại vang lên nhưng là nói với người con trai vạm vỡ trong cái lồng sắt ngột ngạt với âm lượng muốn chói cả lỗ tai.




- Lần này hắn thua mẹ rồi còn gì nữa. Hahhha, chúng ta thắng lớn rồi. – Yi Xing nghe được mấy câu phấn khích của những kẻ cá cược thuộc hàng V.I.P đang cùng tầng với cậu.



Yi Xing bắt đầu nhíu mày quan sát cái kẻ mà lũ người thực dụng này đang bàn tán. Hắn cao lớn với đôi vai trần hằn những vết bầm, mớ tóc bết mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt bị che quá nửa. Cả thể xác hắn dường như đang thở dồn dập theo khuôn miệng. Cậu cho rằng hắn điển trai và nếu như không trở thành quái vật của lão già khốn kiếp kia, hắn sẽ càng đẹp hơn. Có vẻ như kẻ quái vật đó đang thua thế vì xem ra hắn trụ không nổi nữa. Nhìn đôi chân muốn khuỵu xuống như thế đủ hiểu hắn đã mệt lử. Thế nhưng trong phút chốc, mắt Yi Xing mở căng như không thể tin những việc đang diễn ra trước mắt. Hai cánh tay đầy vết lằn bật máu gồng lên, hắn hét to và lao vào kẻ đối đầu trước mặt, nện cho kẻ đó một cú nổ đom đóm mắt. Đối phương của hắn ôm lấy mặt, loạng choạng lùi lại. Nhân cơ hội đó, hắn bắt đầu tấn công hai bên mạn sườn, khóa chặt tay của kẻ kia và đấm liên tục lên tấm lưng bóng nhẫy khiến xương cốt muốn nát bấy theo. Cậu không muốn theo dõi nữa vì cậu hiểu điều tiếp theo mà con quái vật đó sẽ làm là xốc cho đối thủ đang thoi thóp đứng lên và nốc ao kết thúc. Yi Xing quay đầu bước đi, bỏ lại phía sau là tiếng cười lớn mãn nguyện của lão già nhà cậu.


- Yi Xing là người đầu tiên đưa tôi ra khỏi cơn nghiện thuốc triền miên.

- Yi Xing em ơi, em là ánh nến duy nhất le lói trong lòng tôi.

XingXing à...


-0o0-




Kris giật mình bật dậy và lần này hắn cứ như theo một phản xạ, lấy hai tay bịt lỗ tai lại. Hắn cũng ngỡ ngàng cho chính hành động của bản thân. Hắn không ngờ bản thân lại sợ hãi nhiều như vậy. Rồi hắn cũng dần dà buông lỏng hai tay và quan sát xung quanh. Vẫn như vậy. Vẫn màu trắng trong suốt bám lấy quanh cơ thể hắn. Hắn cảm thấy buồn, hắn không ngờ bản thân lại hư hỏng và lạc lõng đến thế. Giờ thì hắn cô đơn rồi, cô đơn đến mức rơi vào cái chốn chẳng hiểu là thiên đàng hay địa ngục ảo nữa. Những gì sót lại sau nỗ lực cứu vãn chút âm thanh và hình ảnh của quá khứ thưở nào giờ chỉ còn là một nụ cười đẹp đến ngây người của một cậu trai nhỏ bé và câu nói ‘Anh là Yi Fan’ sao mà nhạt nhòa quá. Chẳng lẽ hắn từng tên là Yi Fan sao ? Thật sự con người như hắn mà lại mang trên mình một cái tên nghe sang trọng đến thế sao ? Có lẽ cho đến bây giờ hắn vẫn đang rối tung lên với mớ câu hỏi : Kris là ai ?Yi Fan là ai và hắn là ai ? Có thể quá khứ của hắn đã bị cướp đi một cách bí ẩn nào đó khiến bây giờ hắn phải khổ sở đi tìm kiếm lại.


- Yi Fan à... – Bỗng nhiên trước mặt hắn xuất hiện bóng người hôm trước nhưng lần này có vẻ như rõ ràng hơn. Khuôn mặt của người con trai hiện lên khiến hắn như chết lặng. Khuôn mặt hoàn hảo với đôi môi mỏng, cong cong cùng làn da trắng. Cậu ta mặc một bộ vest trắng tinh khôi, lịch lãm. Mái tóc trông mềm mại và không hiểu sao hắn muốn được luồn tay vào làn tóc màu hung đỏ ấy. Kì lạ thật ! Cậu ta nở nụ cười thật hiền, thật đẹp, đẹp đến đê mê, đẹp đến chết người. Chợt cậu ấy tiến đến gần Kris khiến hắn giật mình lùi lại. Hắn hơi ngạc nhiên vì người con trai kia đang từ từ đưa bàn tay lên vẫy vẫy với hắn trong khi hắn còn chưa hiểu trời trăng gì cả. Bất giác hắn rút bàn tay ra khỏi túi quần, thế nhưng đúng lúc ấy chàng trai bắt đầu tiến sát lại gần hắn. Tim đập nhanh và hắn không thể giải thích nỗi đống cảm xúc hiện giờ trong người mình là gì nữa. 





Lướt qua nhau nhẹ nhàng
Bờ vai em khẽ chạm vai tôi
Là tôi đang mơ hay ảo tưởng
Một quá khứ, hiện tại, tương lai chỉ có trên thiên đàng...





Người con trai đó không phải tiến tới hắn vì hắn cảm nhận được cái thoảng qua của một bên vai. Kris khựng lại mất 5 giây và hai tay thõng thờ. Trong khoảnh khắc 5 giây ngắn ngủi ấy, thời gian như đọng lại. Mà có khi ở nơi này, thời gian ngừng trôi thật. Một loạt những hình ảnh của quá khứ như thước phim tua chậm bắt đầu cuồn cuộn chảy quanh bộ não chậm chạp đang xử lí của hắn. 







1.

Hắn ngồi phịch trên bậc thềm, tay cho vào túi áo lần tìm bao thuốc lá và cái bật lửa đen xỉn. Trong đêm tối thấm màn sương mỏng như phả vào từng hơi thở lạnh cóng sau gáy, hắn thấy lành lạnh. Hắn tặc lưỡi nghĩ về tuổi tác của mình và hắn chạnh lòng. Mặc dù mới hai mươi lăm tuổi nhưng hắn không nghĩ rằng bản thân sẽ sống qua ba mươi lăm. Có lẽ vì đặc thù công việc mà hắn suýt làm bạn với Tử Thần vài lần thì chuyện sống chết, với hắn, chỉ còn là đóng dấu con ấn cuối cùng của hồ sơ số phận. Mà hắn không hẳn là người hoàn toàn thì cớ sao phải quan tâm làm gì mấy thứ vớ vẩn đó kia chứ? Những thứ phù phiếm, những ước mơ màu hồng phủ phấn chỉ hợp với những kẻ suốt đời thích đeo đuổi cái đẹp hư ảo và quan trọng hơn là họ sợ chết. Hắn bật cười với đầu lọc ướt được kẹp trên môi và “tách”- ngọn lửa nhỏ quẹt chút ánh sáng lên khuôn mặt lộ vài vết sẹo đã lành và vài vết mới được hằn rõ với cái nhếch môi đầy thanh thản và rớm đau khổ.




- Yi Fan? Anh làm gì ở đây vậy?




Một bóng người tiến tới gần hắn. Trời tối quá nên hắn không nhận ra mặt mũi của kẻ này nhưng giọng nói ấy rõ ràng là của con trai. The thé nhưng đầy sự lo lắng. A, từ lúc nào hắn lại thích đi phân tích tông giọng của người khác vậy nhỉ? Người như hắn chỉ biết đến máu me, thuốc lá và tiền thì thời gian đâu rãnh rỗi đi làm ba trò tiêu khiển như vậy. Gió đêm thổi giật từng cơn, vỗ vào từng lùm cây xa, bóng kẻ lạ mặt tiến lại gần hắn hơn.




- Thứ nhất, tên tao không phải Yi Fan, mà là Kris. Thấy cái sợi này không? – Vừa nói hắn vừa ngẩng mặt lên và chỉ vào mặt đá được khắc tên. Hắn chợt khựng lại một chút. Giọng nói vừa rồi nghe thật êm và dịu dàng, pha lẫn trong đó có chút sự mệt mỏi và thoáng buồn. 




- Kris? Quái nhỉ…Sao lại ở đây?





- Đừng gọi tao như thế, tao ghét kẻ khác gọi sai tên tao. Và mày là ai? Muốn đấu sao? Hết giờ chơi rồi. – Hắn đáp lại với vẻ lãnh đạm, lời nói cụt lủn, không liên kết và cái nhíu mày khinh khỉnh thường ngày. 




Trong một giây nào đó hắn muốn đứng dậy, đối mặt với con người kia nhưng bàn chân của hắn cứng đờ. Có thể trời lạnh quá… Hay thật, ở vùng này, thời tiết cứ lạnh bất chợt khiến hắn khó chịu. Thế nên việc hắn hút thuốc suốt cũng là điều hợp lẽ vì nó sưởi ấm cơ thể vạm vỡ và giúp hắn thoát khỏi những cái ưu phiền của một ngày, nhất là những khi phải đối mặt áp lực khủng khiếp nếu không sẽ “bùm”, biến khỏi cuộc sống một cách chóng vánh. 




- À, tôi là Yi Xing. Chào anh. Hôm nay anh đấu tốt lắm đó. Hẳn là lão ta rất hài lòng. – Người lạ mặt khẽ tiến lại ngồi cạnh hắn mà không có chút gì sợ sệt.





- Ha… Lính mới? Mày không sợ tao phơ một phát à? – Hắn quay sang thổi phù làn khói thuốc vào mặt người tên là Yi Xing rồi cười khùng khục.




- Không. Con người ta chỉ giết người khi họ bị đẩy đến mức đường cùng, tôi chưa làm gì anh cả nên anh không thể giết tôi. Và tôi là con trai lão già đó. 





- Ồ, không ngờ lão già đó…- Hắn ngắt quãng rồi rít thêm một hơi, phả ra và tiếp- có một cậu con trai khác hẳn. Sao cậu lại gọi tôi là Yi Fan? Đây là điều cấm kị, đến lão đó – Hắn hất mặt sang hướng khác- còn không được phép gọi tôi là Yi Fan.





- Tôi không biết. Tôi chỉ nghe lão nhắc đến anh như thế đúng một lần và tôi thích gọi tên trần tục hơn.- Cậu bắt đầu nhíu mày, nhìn vào cõi vô định.




- Lí do?




- Chúng ta chỉ mượn một mặt nạ khác để đắp lên khuôn mặt có quá nhiều vết sẹo không lành lặn và dần quên mất thật ra chúng ta là ai. Tôi cũng có một cái mặt nạ khác. Lay !




- Ừm.




- Và tôi ghét khói thuốc.




Gió mùa đông thổi ngang vai, luồn vào tóc hắn lạnh buốt. Yi Fan vẫn cho tay vào túi, lấy thêm một điếu nữa...








2.

Hắn đang vật vờ trên sàn đấu. Đầu hắn nhói quá, những sợi dây thần kinh đang va vào nhau lộp cộp. Cơ tay hắn nóng ran và xương tủy như muốn vỡ vụn ra từng khúc. Đúng là hắn chưa đủ khả năng để nghênh chiến với Sean. Gã đó quá mạnh còn hắn thì hãy còn quá lâng lâng trên đà chiến thắng hôm trước. Nó đang tàn sát mạnh mẽ đến thể xác của hắn. Hắn thấy cả ngàn sao lơ lửng trước mặt và cả thân hình to cao đang dần mất cảm giác. Hắn đau đến chết mất, mạch máu trong người hắn như bị tắc nghẽn rồi bị đập cho ọc hết ra vậy. Hắn trợn mắt rồi giật nảy lên như bị kích điện và mắt bắt đầu tối sầm lại.




- STOPPPP ! Sean đã phá luật ! – Giọng của lão già vang lên nhưng Kris đã mất hết cảm giác, cả người hắn xơ xác và bê bết máu hệt như khoảnh khoắc bị những con sói đói gầy nhom đang vây lấy cắn xé hắn ngày nào. 




Khi con người ta biến thành nô lệ của trò chơi
Đồng tiền là ma mị hấp dẫn
Bạo lực là thú vui
Một mặt nạ tàn ác chiếm lĩnh
Kris






Giờ là mùa xuân, nắng vàng trải nhẹ lên cả một khu vốn chỉ gắn liền với những con nợ, con bạc,... và cả cái Nhà kho rộng lớn là đấu trường sinh tử và nơi kiếm tiền của các nhà cái. Thế nhưng vẫn có gió lạnh thổi triền miên, tràn vào cả căn phòng tối tăm và ẩm mùi mốc của Kris. Hắn vẫn nằm lặng lẽ trên giường, mắt nhắm nghiền với cơ thể đã được băng bó, sát trùng sạch sẽ các vết thương. Ở mép giường, Yi Xing đang khoanh tay và ngủ gục. Một cảm giác nhẹ nhàng và bình yên phủ khắp không gian. Có lẽ mọi thứ sẽ trôi êm đềm như vậy thêm vài tiếng đồng hồ nữa nếu như tiếng chuông báo thức bị đặt lệch giờ không vang lên. Yi Xing vội vàng tỉnh dậy và cũng là lúc Kris hé mắt. Hắn nhấc cái tay bị gãy lên rồi kêu một tiếng ‘á’ rất nhẹ và hắn hơi bất ngờ vì sự hiện diện của kẻ mà hắn cho là Rắc-Rối.




- Lay ? – Hắn gọi tên cậu như muốn hỏi Cậu đang làm cái quái gì trong phòng của tôi?




- Đừng có xài tên đó, đã bảo tôi chỉ gọi tên trần tục thôi và yên tâm tôi chẳng làm gì anh ngoài căng mắt ra sát trùng mấy vết thương như sắp bong máu ra đến nơi. – Cậu nhún vai và toan bước đi.




- Ê, đứng đó, tôi nhờ chút. – Hắn gọi với tới.




- Hửm?


- Lấy giùm tôi điếu thuốc.




- Không và cứ nằm yên ở đó, tôi vứt bao thuốc của anh rồi. Cho đến khi anh khỏe hẳn, tôi sẽ giúp anh cai thuốc. Còn giờ thì đợi tôi mang chút gì đó cho anh ăn.




Cánh cửa trước mặt hắn đóng sầm lại. Hắn bật cười. Và đó là lần đầu tiên hắn cười một cách sảng khoái như vậy. Cứ như hắn cười cho cả một quãng thời gian hắn quên mất nụ cười thật sự mang âm điệu như thế nào.





3.




- Lay là ai?


- Lay là một đứa trẻ tội nghiệp nhưng bị dòng đời biến nó thành một kẻ hư hỏng. Cha nó là thứ đàn ông dâm dục. Đến con ông ấy cũng không tha. Hahhaaaa, nếu như lúc ấy mẹ Lay không ra đỡ, chẳng biết sau này Lay sẽ còn ghê tởm như thế nào nữa. Lay chỉ biết đưa mẹ trốn thoát ra khỏi căn nhà ấy và sống phiêu bạt, buông thả trong rất nhiều năm...


- Lay là Lay. – Hắn cắt ngang và rồi lại im bặt. Hắn đang suy nghĩ. Suy nghĩ về người con trai ấy và hắn thấy cậu thật đáng thương.


- Cũng như Kris là Kris.





4.

Yi Xing đứng ngẩn người ra một phút trước cánh cửa khóa hờ trước phòng của Kris. Cậu đang tự hỏi mình đang làm cái gì thế này. Lần đầu tiên cậu nghi hoặc bản thân mình. Tại sao lại phải quan tâm, chăm sóc cho một kẻ cậu chẳng biết gì về thân phận và mỗi ngày hắn lên sàn là như một con mãnh thú tấn công kẻ khác. Cậu đang làm gì thế nhỉ? Ngay cả bản thân không thể hiểu nổi thì có lẽ trí óc không quyết định hành động lúc này mà là con tim. Chính con tim đã sai khiến tay chân cậu phải bước đến đây. Chính con tim đã sai khiến cậu phải lo lắng cho kẻ khác nhiều hơn một chút. Mà biết đâu bây giờ trí óc cậu cũng không muốn phản kháng nữa chăng?




- Đứng thập thò ngoài cửa là tôi liệng cái nạng vào người cậu đấy – Giọng hắn khàn khàn từ trong vọng ra làm cậu sững người. Con người lạnh lùng và cứng nhắc ấy mà cũng có lúc buông ra một câu đùa như vậy sao? Hay là do cậu nghĩ quá, suy diễn lung tung nhỉ? Aish, đến chết mất thôi. Cậu ghét cái tên khó đoán này.




- Ờm...ờ tôi nghĩ là anh chưa dậy nên... – Cậu lúng túng thấy rõ.




- Chứ không phải lén theo dõi tôi – Hắn chăm chăm nhìn Yi Xing khiến cậu khó chịu vì kiểu như hắn đang nghi hoặc con người cậu vậy. Mà hắn cứ nhìn chăm chăm như thế khiến má cậu nóng lên khác thường. Quái nhỉ? Trời đang gió se se cơ mà.




- Haaahaaa- Hắn phá lên cười, để cậu đứng đó với lô lốc câu hỏi rớt xuống đầu Anh cười cái gì? Mặt tôi dính nhọ chắc?




- Trông cậu cứ như gái lần đầu yêu vậy – Hắn nói toạc ra một câu làm câu muốn phi một cước vào đôi tay sắp lành của hắn để hắn gãy lại luôn. Và cậu làm thật. 



Yi Xing giơ tay, tạo thành nắm đấm, nhắm vào cánh tay hắn nhưng đã bị Kris giữ chặt cổ tay lại. Và khoảng cách giữa hai khuôn mặt bây giờ là rất gần. Yi Xing ước sao cậu đang mơ đi chứ không thể là sự thật vì cậu vẫn chưa chuẩn bị tinh thần gi cả. Mà cái tên Yi Fan này lộ liễu, bộc tính thật. Sao lại như thế cơ chứ?



- Tôi nói để cậu biết. Đừng bao giờ yêu tôi. Không được phép yêu tôi. Yêu tôi là khổ, là đau, là chịu đựng con quái vật này và cảm ơn vì đã giúp tôi cai thuốc lá.




- ......



Anh ấy đang nói gì vậy. Sao cậu chỉ nghe được tiếng được, tiếng mất. Có phải cậu đã già đến mức ù đi rồi không. Tại sao để đến khi cậu định hình được thứ cảm xúc phức tạp trong tâm hồn cậu rồi thì hắn lại phũ phàng như thế. Làm như thế có khác gì ghim một mũi tên vào người cậu. Cậu đau quá. Đau đến mức chân cậu cứng đờ, không thể đứng lên được. Trong phút giây ấy, Kris thả tay cậu ra. Hắn lắc đầu nhìn ra cửa sổ và thở dài... Hắn là một kẻ dễ nhận ra tình cảm của người khác dành cho mình và hắn thừa nhận hắn có tình cảm với Yi Xing. Nhưng hắn là Kris và Kris không phải là Yi Fan. Bây giờ hắn đang sống dưới bộ mặt Kris – một bộ mặt tàn nhẫn, vô tâm, vô hồn. Chính vì thế hắn không muốn Yi Xing yêu hắn để rồi đau khổ. Con người hắn thế nào hắn biết rõ hơn cậu. Liệu cậu có thể chịu đựng được phần thú trong con người hắn trỗi dậy? Liệu cậu có an toàn khi lão già đó là cha cậu và là chủ của hắn? Liệu sau này hắn trở lại nghiện thuốc là thì sao? Rồi hắn sẽ hút cần sa, thì sao? Không, hắn không muốn ai phải vướng vào hắn để rồi sau này hắn sẽ ân hận đến chết mất. Cứ để hắn gặm nhấm nỗi đau này đi. Một mình là đủ rồi. Hắn chẳng cần ai đâu. Có lẽ Yi Xing sẽ chóng quên hắn thôi.


Gió lạnh oằn lên từng cơn, bầu trời xám xịt như tấm vải thô kệch làm khung cảnh thêm đau thương, não nùng.





5.




Gửi Yi Fan,

Hẳn anh biết tôi là ai. Tôi biết nếu anh cầm cái này đọc xong thì sẽ đốt nó ngay tức khắc. Tôi sắp rời khỏi nơi đây. Mẹ tôi, bà ấy bệnh nặng hơn rồi và tôi không thể chịu đựng sự bất công của lão già khốn nạn ấy nữa. Tôi phải đi. Một phần vì mẹ tôi, một phần là vì tôi và một phần nữa là vì anh. Tôi biết những lời nói lúc này của tôi sẽ khiến anh nhếch môi cười hay đại loại là xem thường tôi. Nhưng tôi hi vọng anh sẽ đọc đến hết. Tôi sẽ nói gọn thôi. Từ ngày tôi quen anh, trong tôi đã hình thành một cảm xúc trái. Nó trái với xã hội, nó trái với hiện thực của tôi và trái cả tâm hồn tôi. Nhưng anh biết không, tôi ương bướng lội ngược như vậy đấy. Tôi không biết cái thứ cảm xúc ấy nó mạnh mẽ đến cỡ nào nhưng nó đã lấn át lòng tự tôn của tôi. Tôi hiểu vì sao anh lại nói thế. Anh đã có bao giờ thử nghĩ rằng sẽ có lúc anh cảm thấy quỵ lụy đến mức bản thân không đứng được nữa chưa? Lúc đó, chiếc mặt nạ của anh sẽ rơi xuống, vỡ tan tành, chỉ còn lại khuôn mặt thật đang đau khổ. Đó là Yi Fan. Anh là Yi Fan. Tôi biết yêu anh là sai nhưng tôi không cần đúng. Kris với Lay như nhau cả thôi. Tôi là Yi Xing. Anh là Yi Fan. Nơi ấy tôi sẽ đợi gặp anh lần cuối.




Chào anh, 
Và tôi yêu anh.

Yi Xing.



Kris cầm tờ giấy đang cháy từ mép rồi lan dần lên trên tay. Một lúc sau, hắn kiếm một điếu thuốc.





6.





Gió đêm thở từng hơi nặng nhọc lên vùng đất đầy tăm tối. Cậu đang lặng lẽ đứng một góc trước nền đá lạnh, tay cho vào túi áo khoác rên hừ hừ. Khung cảnh này không khác gì cái ngày đầu cậu gặp hắn. Thời tiết dạo này hay thật, cứ thay đổi thất thường thế này bảo sao mẹ cậu không thể chịu đựng nổi. Quá khắc nghiệt, và chính cái khắc nghiệt ấy biến con người trở thành như vậy lúc nào không hay. Yi Xing bâng quơ nghĩ về những điều đã xảy ra và cậu buồn. Nỗi buồn chẳng thể cất lời. Chợt một dòng nước mắt lăn dài trên gò má gầy gầy, ửng hồng vì lạnh của Yi Xing. Cậu thổn thức với màn đêm:

- Tôi ghét anh, Yi Fan. Anh ngốc lắm. Anh ngốc lắm biết không? Tôi đã yêu ai thì có đánh chết tôi tôi cũng vẫn yêu. Tôi yêu anh như thế, sao anh lại tàn nhẫn moi con tim tôi ném xuống đất này hả hả? Anh là đồ tồi. Anh có biết nhìn anh khổ sở với việc bị bọn to con đó nốc ao từng trận một tôi xót lắm không? Anh có biết tôi sẽ mất ngủ nếu chỉ cần anh chọc tôi hay nhìn thấy anh cười không. Anh cười đẹp như vậy sao lại không cười hả? Chết tiệt, Yi Fan, đến đây đi, tôi khóc rồi này, Yi Fan ngốc, em yêu anh.



Yi Xing gục xuống đất nức nở. Đó là lần đầu tiên cậu khóc vì một người con trai.




Gió thốc lạnh.



“ Đừng yêu và cũng đừng đợi anh, Yi Xing.” Hắn khẽ nói trong miệng rồi ngoảnh đầu bước đi lặng lẽ trong màn đêm tịch mịch, tay không buồn lần tìm điếu thuốc nào nữa.




7.



- Mày muốn nghe tin gì không thằng nhãi – Một tên cao lớn bước vào phòng của hắn. Kris đang đốt thuốc, một tay bị băng bó do nỗ lực kết thúc trận đấu sớm nhưng không ngờ nó lại làm nứt xương hắn.




- Tin gì? Tao có ai đâu mà tin với tức?




- Yi Xing? Con của lão ấy? Mẹ của Yi Xing bảo tao phải nói với mày.



- Chuyện?



- Yi Xing bị tai nạn giao thông, mới mất hôm qua…


- ……


- Ừm. Mày ra ngoài đi – Kris ra hiệu cho tên kia ra ngoài.




Một mình trong căn u tối. Kris im lặng rất lâu. Hắn bắt đầu thấy đau rồi. Không phải là những vết thương nữa, lòng hắn rối bời, tim hắn rướm máu bởi những vết cứa vô hình. Bây giờ hắn chẳng còn nghĩ được gì ngoài cái tên Yi Xing. Sao em lại thành như thế, là do ông trời ghét em nên mới đẩy em vào thế giới khác hay là do anh bị trừng phạt hả em? Anh xin lỗi... Anh chẳng thế giữ được chút tình cảm nhỏ bé em dành cho anh. Anh biết xin lỗi em lúc này cũng không thể mang em trở về. Anh biết giờ nói yêu em là muộn, muộn quá rồi nhưng anh thật sự yêu em, Yi Xing ...




Kris tức giận dùng đôi tay trần đấm mạnh vào cái tủ sắt khiến nó lõm đi, méo mó, mắt hắn hằn đầy sự đau khổ, điên dại và bực tức. Hắn hận chính con người hắn. Hắn nhận ra đã có thời gian hắn là Yi Fan, không phải là Kris. Chính Yi Xing đã mang Yi Fan quay về. Vậy mà hắn lại trốn chạy. Hắn hận thằng cha già của Yi Xing đã khiến cậu phải sống lo âu và giấu nhẹm những cảm xúc của mình.





Yi Xing, làm sao để anh gặp em bây giờ
Em ơi, làm sao đây
Yi Fan là của Yi Xing
Anh là Yi Fan, Yi Fan của em đây.
Sao em lại bỏ anh ở lại, hả em ?






“Hơi thở đang dần hòa nhịp theo từng nỗi đau, mất mát
Không gian cũng đang bao trùm lên một cảm xúc, rất khác.
Kể từ khi em đi bình minh đã ko còn vương nắng.
Hạnh phúc của em đã biến màn đêm trong anh bao phủ thành sương trắng.”







Kris dần mở mắt, máu khô vẫn còn vương trên mi và đuôi mắt. Hắn chớp một cái rồi nhận ra mình đang nằm trên một đống tuyết trắng. Trắng muốt như làn da của kẻ bị bạch tạng. Hắn chẳng nhớ gì cả. Đầu hắn dường như bị cái lạnh làm cho đóng băng mất rồi. Hắn không nghĩ là bản thân có thể mở mắt tỉnh dậy, quay lại cõi thực một lần nữa. Hắn loáng thoáng nhận ra màu trắng ở nhân gian nó không như màu trắng mà chìm vào cơn mê. Màu trắng kia có cả cậu ấy nữa chứ không lạnh lẽo, tẻ ngắt như thế này. Hắn đờ đẫn nâng bàn tay tê cóng, gượng người đứng dậy. Dáo dác nhìn xung quanh chẳng có một ai, hắn nhếch môi mỉm cười. Hẳn là tối qua thằng già đó đã tẩn cho hắn một trận vì sỉ nhục ông ấy, bằng chứng là chân của hắn đau và tê cứng, dễ có khi máu không lưu thông được chứ chẳng chơi. Kris vén ống quần lên, máu ở chân đã không còn ọc ạch nữa, da thì tái đi một chút có lẽ do tiết trời cóng. Hắn mất cảm giác ở đôi chân rồi. Hắn không muốn đứng nữa. Chết trong thời tiết lạnh thế này là một cái chết lãng xẹt nhưng chẳng lẽ lết về khu đó để chúng xử một lúc rồi lại được sống. Có khác gì tiếp tục làm kẻ nô lệ đâu cơ chứ. Chết ở đây biết đâu Yi Xing của hắn sẽ quay về mang hắn đi cùng cậu. Hay đấy, hắn sẽ nằm ở đây, ngủ một giấc thật yên bình…




Tuyết rơi dày, cái lạnh như cắt thịt tràn vào buồng phổi của Kris. Hắn tê tái dần.



-0o0-





- Tạt nước vào mặt nó ngay. Chúng bay đứng đó nhìn gì nữa, không có nó, tối nay cả lũ sẽ đói đó biết không !- Giọng của lão già đó lảng vảng bên tai hắn. Kris chưa chết sao? Chẳng lẽ cái tấm thân gàn dở, xấu xa này không thể bị hủy hoại sao? Hắn đã cầu mong cho lũ sói năm nào tới cấu xé, phanh thây nhưng có lẽ ông trời muốn hắn nếm mùi đau khổ, dằn vặt nên mới vứt hắn lại như thế này. Hắn muốn đứng lên để chạy thoát. Hắn muốn trốn khỏi đây, quãng thời gian qua hắn đã mê muội rồi. Nhưng dường như các khớp tay, chân và cả tiềm thức của hắn lúc này bị tê liệt hoàn toàn, tất cả còn lại trong đầu là những suy nghĩ mơ hồ, không rõ ràng. Hắn khổ sở định ngồi dậy nhưng vừa mới nhấc được lưng quần lên là hắn lại bị ngã xuống.


- Thế nào hả nhóc, đau lắm hả? Tao đâu có ngược đãi mày. Là mày tự muốn đấy nhé. Để xem nào… Hừm. Hôm nay mày có trận đấu cuối nếu muốn thoát khỏi đây đấy. Hề hề. Tao cá nó bất khả thi lắm. Ôi cơ mà… mày đã thỏa thuận thì tao đây đành chịu. – Hắn giả giọng thương xót rồi phá lên cười ha hả cùng lũ đằng sau.- Nào, nào, xốc hắn đứng lên. Gần đến giờ lên sàn rồi đấy.


- N…ước….Nước… - Kris thều thào, hắn sắp không chịu nổi nữa rồi. Hắn khát quá. Buồng phổi và cuống họng khô ran, lạnh lẽo.


- Ô, hắn nói gì cơ đấy? Hắn xin gì nhỉ? Tự ý phản tao rồi giờ đòi tao cho à? Ô? Hay thật nhỉ? Được, bố mày sẽ cho mày nước. – Lão vừa nói vừa lấy cốc nước đặt trên bàn, cúi xuống rồi đưa đến gần miệng Kris, Anh khó nhọc hé đôi môi tím tái và nứt nẻ, cố dịch người lên phía trước nhưng lão già đã đổ hết nước xuống sàn:



- Ôi, tao lỡ tay mất rồi… Xin lỗi mày nhé… Hahaaaa. Lôi nó lên sàn. Mau ! 



Đôi môi Kris rung rung, hắn đang cười nửa miệng. Hắn cười cho cuộc đời khốn nạn mà hắn trải qua bấy lâu nay, hắn cười cho cái giá mà hắn phải trả. Rồi hắn thả lỏng người, mặc cho bọn người cao lớn xốc hắn đứng lên. Hắn lờ mờ cảm nhận thấy bàn chân hắn đang bị lôi xềnh xệch trên hành lang dẫn đến sàn đấu. Mẹ kiếp, thằng cha già đó quá độc ác. Muốn hắn trở thành tay sai kiếm tiền cả đời cho lão sao? Hắn đã tàn tạ đến thế này mà vẫn muốn hắn lên sàn sao? Ông trời cũng ác quá. Sao không kết liễu đời nó luôn đi mà phải để hắn đau đớn về thể xác lẫn tinh thần thế này. Dày vò hắn bấy lâu nay không đủ sao? Hắn cứ tưởng đã quên được Yi Xing sau những nỗ lực làm mất đi kí ức về cậu, vậy mà nó vẫn quay về bóc trần chiếc mặt nạ mà hắn đã đeo lại. Và giờ hắn đang là Yi Fan.




30 phút trước khi Yi Fan chết…



Hắn đang đứng trên sàn, chân thì loạng choạng xem chừng có thể té bất cứ lúc nào. Cái lồng sắt rộng lớn như rung lên bởi tiếng hò phấn khích và dữ dội. Ai nấy đều cá rằng Kris của họ chỉ làm màu giống như bị thương thôi chứ vào trận lại chả sung sức. Nhưng mấy ai hiểu được cơn đau đang cuộn lên trên từng thớ cơ của Yi Fan. Lão già cha của Yi Xing đang cười đắc ý.



- Phen này ta thắng đậm, chỉ cần hắn té xuống là ta đã chăc phần thắng. Bán ra là quyết định đúng đắn. Để xem nào. Vĩnh biệt chàng trai to lớn của tao.



“Tin”- tiếng chuông báo hiệu bắt đầu trận đấu vang lên. Đối thủ của Yi Fan đang đứng trước mặt hắn nhưng Yi Fan chẳng thấy cái gì rõ ràng cả. Cảm tưởng như có đến 2 người đứng trước mặt hắn cứ như ảnh phân thân vậy. Đầu óc của hắn nhảy múa điên cuồng. Một vũ điệu chào đón hắn với thế giới của sự chết chóc. Và trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một người và không ai khác ngoài Yi Xing.



- Ôi… Oh no…- Cả nhà kho ồ lên sự thương tiếc.



Yi Fan vừa bị một cú đấm thẳng vào mạn sườn khiến nó kêu răng rắc. Hắn quỵ xuống. Đôi mắt dã thú bắt đầu đổi màu. Mái tóc ướt mồ hôi run run. Nắm tay hắn đấm mạnh xuống sàn để giữ vững cho khỏi ngã. Bỗng dưng hắn muốn biến thành một con thú trở lại. Có gì hay ho để chết đúng không? Hắn phải giết chết thằng khốn vừa mới tấn công hắn. Và Yi Fan đứng lên, đeo lại chiếc mặt nạ Kris. Lão già kia hoảng hốt, lão không ngờ Kris lại trở về chóng đến thế.



“Rầm” – Tên người Ý đô con bị một cú dính thẳng lồng rồi rớt xuống đất. Gã rên lên đau đớn, có vẻ trước khi bị chơi bất ngờ như vậy, gã đã bị ăn một phát vào con mắt trái. Bằng chứng là giờ nó đang bầm máu và có khi giác mạc đã rách đến nơi.



Kris lại gần, gồng đôi tay rớm máu của mình, hắn túm lấy người của tên người Ý, toan nốc ao kết thúc thì hắn thấy bóng người lấp ló trong hàng ngàn người đang theo dõi. Là em ấy. Bộ vest trắng lịch lãm, mái tóc hung đỏ mềm mượt, Yi Xing đang nhìn vào mắt hắn. Cậu nở một nụ cười thật hiền, hệt như cái lần cả hai chạm nhẹ bàn tay nhau.

Kris buông gã trước mặt, hắn thẫn thờ nhìn con người đó. Em của hắn vẫn như ngày nào, trong trẻo như một nốt nhạc len lỏi trong tâm hồn u tối của hắn. Nốt nhạc ấy thật đẹp, thật ngân nga. 




- Yi Fan à, em về rồi…- Yi Xing khẽ nghiêng đầu, đưa bàn tay mảnh khảnh lên vẫy với hắn.



Hắn cảm thấy bất lực và ghê tởm chính mình. Hắn không phải là Kris. Kris chỉ là bản ngã xấu xa, bù đắp nhất thời cho những đau khổ mà hắn chịu đựng. Nguyên bản của hắn là Yi Fan cơ mà. Ôi không! Hắn đã làm gì thế này? Hắn đã thành Kris lại từ bao giờ vậy. Khốn quá, chết tiệt! Bản thân hắn buông xuôi, đầu hàng quá nhanh. Hắn nào có khác gì con vật bây giờ cơ chứ. Bị chủ hăm dọa một tí là sợ hãi, cúp đuôi làm theo. Không, không được! Hắn là Yi Fan và Yi Fan sẽ không thể nào rời xa thân thể này nữa. Đúng vậy! Hắn không được làm phụ lòng tình cảm mà Yi Xing đặt vào Yi Fan. Và trong phút giây ngỡ như thời gian đọng lại, phủ trắng cả không gian, xóa mờ mọi thứ chỉ còn lại 2 người con trai ấy, Yi Fan thả tay ra, quỳ thụp xuống đất, hai tay đấm mạnh xuống sàn đến toạc máu. Vai hắn run và mắt hắn đọng lại một giọt nước mắt thấm rát vào máu.
“Rắc” - Tiếng xương gãy vang lên và cả đống người nhốn nháo kia ồ lên kinh ngạc. Kris nằm dài trên sàn đấu. Cả thân người hắn bây giờ dường như bị hủy hoại gần hết. Hắn cảm giác gân cốt dãn ra và sắp bung ra, xương tủy có lẽ sắp thối rữa. Các dây chằng thì đứt đến nơi. Nhưng hắn không đau đớn bằng thực tại. Hắn đau vì bây giờ hắn khao khát được gặp Yi Xing của hắn, để được cậu vỗ về, chăm sóc. Hắn muốn thằng khốn đó đánh cho hắn ngất đi để sáng mai, khi thức dậy, sẽ có một người con trai nơi mép giường ngồi ngủ gật đợi hắn thức dậy. Nhưng đã muộn mất rồi. Lần đầu tiên trong đời hắn thấy mất mát và điên cuồng vì tình yêu đến thế. 

“Rầm”- Tiếng tiếp theo người ta có thể nghe được là tiếng ngã xuống sàn trước khi cú nốc ao được thực hiện mau lẹ. Mắt Yi Fan bắt đầu lóa dần. Hắn chẳng thấy gì ngoài màu trắng xóa. Hắn cảm giác cơ thể tiêu tan dần theo từng tiếng hét.






1.

Hắn đang đứng trước Yi Xing. Là cậu ấy. Là thật. Không phải ảo tưởng nữa. Đôi môi kia, làn tóc kia đã trở về. Nguyên vẹn, đơn sơ, hiền hòa như ngày nào. Nhưng tại sao cậu ấy lại không nhận ra hắn nhỉ ? Sao hắn đã bước tới cậu nhưng không có chút mảy may nào nhận ra. Rõ ràng hắn đang đứng trước mặt cậu mà ?

- Yi Xing ! Yi Xing ! Anh đây ! Yi Fan đây. – Hắn mừng rỡ huơ tay.





- Yi Fan? Không… Yi Fan kia kìa – Cậu chỉ tay vào người con trai khác đang tiến dần tới chỗ hắn.



Là Yi Fan. Khuôn mặt, vóc dáng, màu tóc đều là của hắn, giống nhau như đúc chỉ khác người con trai kia là hiện thân của hắn khi đau ốm. Anh ta còn vết chỉ chưa cắt và cánh tay chưa tháo bột. Nhưng tại sao Yi Xing lại không nhận ra hắn nhỉ? Giống nhau như tạc thế kia mà.


- Không! Anh đây. Anh là Yi Fan – Hắn gào lên – Sao em không tin anh, Yi Xing?



- Kris…Kris là tên anh. – Yi Xing lạnh lẽo thở mạnh.





Vỡ tan. Trong khoảnh khắc cậu thốt ra những lời nói ấy. Hắn đau đớn lắm. Hắn là Yi Fan cơ mà. Đúng không? Yi Fan là hắn cơ mà. Có phải thằng khốn kia đâu. Hắn đã vì cậu mà thả cho đối thủ của hắn quật tả tơi và có khi sắp chết đến nơi.






- Lí do? Lí do vì sao anh không phải là Yi Fan. Nói đi em. Anh sẽ quay về làm Yi Fan của em. – Mắt hắn bắt đầu đỏ ngầu, tay thu thành nắm đấm. Hẳn là cơ thể của hắn đang cố kiềm chế lắm cơn giận lên đến đỉnh.

- Anh không thuộc về nơi đây. Anh về đi.- Chưa bao giờ hắn thấy Yi Xing quả quyết đến thế.




2.




Yi Fan hé mắt. Mọi vật trước mặt hắn vẫn cứ mờ ảo và hắn nói không ra hơi. Vươn cánh tay bết máu hãy còn run run, hắn dùng hết chút sức tàn cuối cùng túm vạt áo tả tơi của tên to con, kéo hắn tới gần mặt và khó nhọc nói:

- Nha...nh l...ên... Kết...th...úc đi... Tao... sẵ...n sàng rồ...i. Làm ơn... giết tao...đi 



Tên to con ngớ người trong một giây. Gã không ngờ con người đang thoi thóp trước mặt gã lại khẩn khoản cầu xin được…chết. 






3.

Tiếng đếm cuối cùng vừa dứt. Hàng trăm người nhốn nháo. Kẻ phẫn nộ, kẻ ỉ ôi, kẻ mừng rỡ tạo nê âm thanh nhức nhối. Gã to con lặng lẽ dùng đôi tay đấm thẳng vào vết thương mới chực trào ra của kẻ đang nằm bẹt trên sàn. Gã không quan tâm chiến thắng nữa…



Yi Fan giật nảy lên một cú rồi nở một nụ cười nhẹ. Trong phút chốc mọi thứ chao đảo. Dòng kí ức chảy ngược từ vóc dáng nhỏ bé, từ hình ảnh mảnh mai của Yi Xing đứng đợi hắn đêm lạnh giá đến sự tinh nghịch của cậu khi trêu hắn. Tất cả sống lại, trỗi dậy một hồi lâu rồi tắt ngúm. Tim của hắn bắt đầu dãn ra và yếu ớt đập vài nhịp cuối cùng.

Yi Xing yên lặng trong bộ vest trắng. Nước mắt trào ra từ khóe mắt cậu.




“ Gửi Yi Xing,

Anh đã từng yêu em. Yêu em rất nhiều. Nhưng tình yêu đó bị Kris chặn lại. Anh là kẻ nhu nhược, không đáp ứng được tình yêu tuyệt vời của em dành cho anh. Sẽ có một ngày anh trở lại là Yi Fan. Và ngày ấy, anh sẽ gặp em nơi thiên đàng toàn màu trắng tinh khôi.

Yêu em,
Yi Fan”



Gió lạnh thổi lá thư tung bay.








_End_

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét