Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

[OneShot-SA][M][ChanBaek] Khâu Xác


*Note: 1. Oneshot này đã từng được tôi up bên Exoplanetvn nên tôi sẽ re-up ở đây. Từ giờ, tất cả các fic mới (nếu có) tôi sẽ up bên này. 
2. Đây là thể loại boyxboy. Nếu bạn không có hứng thú, nút click back ngay ở trên. Thân 
^^
3. T^T Đọc cái này đi rồi hẵng đọc Xác Câm :))) nếu muốn hiểu hơn



[OneShot-SA][T][ChanBaek] Khâu Xác

♥::Tittle: Khâu Xác
♥::Author: Jent
♥: Pairing: ChanBaek
♥::Rating: T
♥::Category: Horror, Sad, pink ( rất loạn)
♥: Disclaimer: Những nhân vật trong đây không thuộc quyền sở hữu của tôi và fic được viết với mục đích phi lợi nhuận
♥::Summary:

“ Những mũi kim đau đớn
Hằn lên từng thớ thịt
Khâu cả thể xác lẫn tâm hồn cậu”


Note: Fic được viết dựa trên 1 phân cảnh nhỏ trong True Blood
Fic này được viết khá lâu và nó phản ánh tâm trạng của au lúc này ^^ Rối ~






Part 1: Nụ cười biến dạng







- Làm..ơ..n t..ha cho gia đình tôi. L..à..m- Giọng một người đàn bà quặn sâu trong nỗi sợ hãi xen lẫn tiếng nấc vang lên giữa căn biệt thự rộng lớn lọt thỏm ở khu đất gần với cánh rừng phía nam thủ đô Seoul.




Bóng một kẻ vạm vỡ, cao lớn, bóng mỡ nhơ nhuốc chầm chậm cúi xuống. Khuôn mặt ghê rợn của gã chi chít những vết thâm, những đường chỉ được vá một cách thô kệch. Gã im lặng nhìn người đang bà đang vẫy vùng dưới sự trói chặt của những sợi dây thừng cũ kĩ, bết máu. Gã không mở lời nào kể từ khi đột nhập vào căn biệt thự. Gã không muốn nói. Hay có lẽ chính xác hơn là gã không nói được? Cái miệng của lão phản chiếu qua tấm gương trông lồi lõm, môi bên dưới dính lấy môi trên cũng bằng những đường chỉ khâu dài. Gã- một kẻ tâm thần điên loạn ghét những con người có vẻ đẹp bên ngoài gần như là hoàn hảo và đặc biệt là nụ cười của họ. Gã bị ám ảnh bởi những chàng hề miệng rộng lúc nào cũng toe toét, miệng bị vạch tới tận mang tai trên những cái mặt nạ sặc sỡ, đầy sắc màu.




Cũng đúng thôi, gã từng là một chú hề cơ mà. Một chú hề chỉ biết mua vui, mang lại sự thỏa mãn, vui vẻ cho những gia đình khách hàng. Thế nhưng nếu tai nạn của người vợ và 2 đứa con của gã không gắn liền với những chú hề ấy thì có lẽ gã đã chẳng biến thành con người man rợ như thế này.




Gã chăm chú nhìn gia đình bé nhỏ trước mắt. Có bố, có mẹ và một thằng nhóc độ 8 tuổi. Lòng gã chợt thắt lại và những kí ức của cái đêm kinh hoàng ấy trở về- cái đêm đã biến gã thành một kẻ sát nhân điên loạn.



Sau khi vợ cùng 2 đứa con vừa mất, gã đã không chôn xác họ. Sự mất mát đau đớn đã tạo thành lỗ hổng tội lỗi cho gã dấn thân vào. Và thế là gã đã mang “họ” về nhà và khâu những miếng thịt còn sót lại ở rạp xiếc của từng người để thành hình nhân. Những miếng thịt bị khâu chồng chéo, giăng lên nhau tạo thành những mớ hỗn độn, nồng tanh mùi thịt người. Đêm đó, sấm chớp rạch ngang cả bầu trời, những giọt máu hăng rơi tong tong từ nơi khóe miệng của gã. Mấy hôm sau, căn nhà trống hoắc, không một ai lui tới.






- Ông làm ơn. Tôi van ông. T..ôi xin ông hãy tha cho thằng bé. Nó..còn nhỏ. Ông có thể làm gì tôi cũng được. Chỉ xin ông hãy tha cho nó- Người đàn bà khóc không thành tiếng, bất lực nhìn thằng bé đang khóc thét lên vì sợ hãi.




Gã nhìn thằng bé. Nó đẹp thật đấy. Đẹp hệt như thằng con của gã. Nếu mà thằng con của gã là nó thì sao nhỉ?






Chợt gã té xuống cái ghế bành đằng sau lưng. Nụ cười của thằng nhóc con gã bỗng chốc hiện về. Gã lấy hai tay ôm lấy cái đầu lở loét, tóc tai bị hớt gần hết, những mảng da đầu chực bong ra. Gã hú lên vài tiếng và cầm lấy lưỡi dao lam, lăm le về phía ba con người nhỏ bé đang không ngừng sợ hãi kia. Nụ cười đó vẫn cứ bao quanh gã. Những tiếng cười ngây ngô, không gợn chút phiền muộn, lo lắng, chỉ chứa đựng sự vô tư, tràn ngập hạnh phúc như muốn xé toạc trí óc ngay lúc này.





Gã ném thằng bé sang một bên đầy thô bạo. Nó rên lên vì đau đớn. Có lẽ bản thân nó sắp chứng khiến những điều kinh khủng nhất đến cả người lớn cũng không tưởng tượng nổi.





Giữa màn đêm đen đặc hung tợn bao lấy cả cánh rừng,những mũi kim to lớn không ngừng đâm nhịp nhàng lên xuống trên khuôn mặt sợ hãi của đôi vợ chồng kia. Gã khoái trá nhìn sự quằn quại, đau đớn của họ. Mắt gã bỗng chốc biến đổi, tay gã nâng lên, mũi kim cũng vì thế mà đâm sâu dần, sâu dần vào trong cuống họng.






Năm thằng bé 8 tuổi – Một mùa hè kinh hoàng và đẫm máu.





-0o0-








Baek Hyun năm 19 tuổi là một cậu trai nhỏ người so với những đứa cùng khoa giải phẫu thi thể mà cậu đang theo học tại trường Đại Học Y thủ đô Seoul. Cậu là một con người sống khép kín và trầm lặng. Hằng ngày cậu lên lớp, ghi ghi chép chép cho đến lúc hết giờ là đi thẳng một mạch về nhà. Chẳng một ai có thể bắt chuyện và thân thiết với cậu. Trừ chàng trai ấy.







Chan Yeol năm 19 tuổi tỏ vẻ già dặn và lanh lợi hơn chúng bạn cùng trang lứa. Anh học cùng với Baek Hyun. Là một con người sôi nổi, được mệnh danh là kẻ có nụ cười rạng rỡ nhất khoa. Khó mà hiểu được tại sao anh có thể tìm được ở Baek Hyun một nụ cười hiếm hoi.







- Ya, sao cậu cứ cắm cài đầu vào vở thế hả? Có gì hay ho lắm sao? – Lần đầu tiên ngồi cạnh Baek Hyun, Chan Yeol mở đầu cho tình bạn của họ là một câu chế giễu như vậy đấy.








- Có chữ…Im đi.. Học – Cậu đáp lại lạnh lùng, mắt dán chặt vào vở. Vẫn luôn là như thế. Một Baek Hyun toát lên cái chất lạnh trong lời nói đến run người.







Baek Hyun không biết từ lúc nào mà bản thân đã để ý đến nụ cười đầy răng, không vướng bận một chút âu lo ấy. Đó là một nụ cười vô tư, đẹp đẽ và đã hơn một chục năm rồi cậu không còn thấy được như vậy. Đôi khi nghĩ đến những điều vu vơ như thế này, như một phản xạ, cậu lại đưa tay lên môi và mím chặt. Một làn gió lạnh khẽ luồng qua gáy, đưa cậu về thực tại.






Chan Yeol có một cái tật không bao giờ thay đổi đó là nhìn trộm Baek Hyun. Anh cho đó là chuyện bình thường. Ừ thì cứ cho là bình thường đi khi anh luôn để ý đến cái cử chỉ khép nép, lặng lẽ chép bài của cậu. Ừ thì cứ cho là bình thường đi khi anh cố tình chọc cậu giận đến đỏ mặt và sau đó Chan Yeol ăn một cái bạt tai rõ đẹp trên mặt. Ừ thì chắc cũng chẳng gọi là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân khi anh không kiểm soát dượcđôi chân của mình và cứ bám theo cậu một cách bí mật sau buổi chiều tan trường.





- Này!




- Gì cơ?




- Mặt tôi dính nhọ à?




- Không!




- Vậy sao ngày nào cũng nhìn?





- Thích, vì nó đẹp!




Lần đầu tiền trong đời Baek Hyun, cậu cảm nhận được sức nóng đang khỏa lấp lấy hai đối má một cách chầm chậm. Ngượng.



- Này!



- Gì nữa?




- Đi theo làm gì đó?




- Cùng đường nên đi. Không được à?




- Khùng!





Lần đầu tiên trong đời, Baek Hyun chịu mở miệng ra để hỏi một ai đó quá nhiều như vậy. Đến cả cậu còn cảm thấy kì lạ.




- Ơ này, Baek Hyun!




- ……….



- Cười đi!




- Để làm gì?




- Vì cười trông cậu đẹp và rực rỡ lắm- ChanYeol gãi đầu, cắn bút rồi lơ đi chỗ khác.





- Điên!




-0o0-





Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống, tràn vào căn phòng bé nhỏ của cậu. Baek Hyun đứng dưới ánh đèn le lói hắt chút mờ nhạt lên đôi mắt. Cậu đờ đẫn nhìn vào bản thân mình trước gương. Baek Hyun chầm chậm đưa tay lên sờ vào khuôn mặt. Cậu rùng mình ghê tởm. Mặt cậu thế này mà đẹp à? Đẹp với mấy cái vết sẹo và đường chỉ chi chít sao? Tên dở hơi đó điên rồi. Nó muốn chọc ghẹo cậu thôi, đúng không? Baek Hyun giận điên người. Móng tay cậu cào cấu vào da thịt. Trong phút chốc, mặt của cậu lộ rõ những vết đỏ hằn sâu. Cậu quỵ té xuống đất, tóc tai rũ rượi che gần hết nửa khuôn mặt.






Vì sao hắn lại làm cậu hi vọng về vẻ bề ngoài của ban thân trong khi cậu xấu xí như vậy chứ?





Vì sao hắn lại để cậu chú ý đến sự đeo bám sau mỗi buổi chiều tà?





Vì sao lại để cậu đối mặt với sự khủng khiếp ở trong tấm gương kia?







Con người trước mắt cậu điều tàn, xiêu vẹo, gớm ghiếc. Đôi mắt trống hoắc đến vô cảm. Đây mới đúng là cậu. Đúng không?





“Cười đi BaekHyun, cậu có cười mới đẹp”





Baek Hyun ngước đôi mắt chất chứa đầy sự đau thương nhìn vào ánh trăng len lỏi qua từng ngọn lá trơ trụi hắt chút ánh sáng tối tăm vào căn phòng. Cậu thấy lành lạnh. Đã 11 giờ hơn rồi.






Baek Hyun cảm thấy mệt mỏi. Cậu toan bước đi nhưng một cái bóng đen sà vào phòng cậu. Baek Hyun nhận rõ điều đó, cậu liền quay lại và đứng ngay ngắn trước gương một lần nữa.
.



.
.
.

Là một kẻ khác đang đứng cạnh cậu. Kẻ đó xinh đẹp, hoàn hảo. Dáng người mảnh khảnh tựa cậu vậy, cũng cao ngang tầm cậu. Kẻ đó nhìn vào gương, những ngón tay thon dài chỉ vào cậu rồi trên khuôn mặt xinh xắn kia, một nụ cười thấp thoáng hiện ra.






Baek Hyun đứng lặng, ngắm nhìn nụ cười đó một hồi lâu. Cậu thấy có vẻ hay hay. Sao kẻ đó có thể cười một cách quá đỗi tuyệt vời như vậy nhỉ? Có cái gì đó thôi thúc cậu, mạnh mẽ lắm.





“ Cười đi nào
Cười đi, Baek Hyun!”





Cái môi cậu chợt rung rung. Cậu đang cố gắng vẽ lên khuôn mặt méo mó, tàn tạ của mình một đường cong ở dưới mũi, dù nhỏ thôi nhưng sao lại khó khăn đến thế?

.
.
.


.

“ Cạch” , cửa từ từ hé mở, đến giờ rồi. Gió trời tha hồ xộc mạnh vào mũi và mơn man trên làn da cậu. Cậu rùng mình nhìn vào gương. Kẻ đó biến mất rồi!






- Đã về rồi sao?- Cậu cố gắng bước tới đóng cánh cửa lớn.





- Con lại tập cười sao? Yong Seo? – Bóng người cao lớn đổ oằn xuống chiếc ghế sofa bị tróc đến thảm hại và trao đổi với cậu bằng ánh mắt.





- Không… Con.. chỉ là? Bóng.. – Cậu bối rối che giấu sự hoảng hốt trong lời nói.





- Nghe đây Yong Seo, con xấu xí, gớm ghiếc như chiếc mặt nạ của thằng hề. Nếu muốn cười, hãy tự rạch miệng cho giống nó rồi khâu lại để biết “cười” rất ghê tởm còn không thì tìm kẻ khác thay thế. Không thi đừng cười! – Người đàn ông viết nguệch ngoạc lên tờ giấy bằng chất dịch lỏng sóng sánh đựng trong một cái lọ lão đem về.





Năm Baek Hyun sắp qua tuổi 19, cậu xác định được điều gì sẽ làm trong những năm tới.


-0o0-

















- Này, Baek Hyun, dạo gần đây báo đăng tin về mấy vụ sát hại trông ghê nhỉ?- Chan Yeol chạy theo Baek Hyun, tay dang rộng, khoác ngang vai cậu.






- Uhm, tôi không quan tâm- Cậu lắc đầu nhìn Chan Yeol.






Năm Baek Hyun và Chan Yeol 20 tuổi. Cả hai trở thành bạn tốt của nhau một cách kì lạ.





Ngay đến Baek Hyun cũng không biết vì sao bản thân cậu lại có thể thay đổi nhiều đến vậy. Cậu chỉ có thể giải thích rằng khi nhìn vào nụ cười rạng rỡ ấy, dường như cậu giảm giác được những vết khâu trên khuôn mặt dần biến mất. Đúng không? Cậu đang sờ tay lên má đây này? Từ từ thôi…. Đúng rồi. Không có





“ Lành lặn”






Còn Chan Yeol có vẻ như anh bị cuốn hút vào đôi mắt mang chút bỉ ẩ, chút sợ sệt, chút lạnh lẽo, chút kiêu sa nhưng đầy thảm thương. Chan Yeol luôn không hiểu vì sao Baek Hyun từ chối hay cố tìh làm lơ đi lời đề nghị của Chan Yeol khi anh muốn tới nhà cậu. Anh cho rằng có thể cậu ngại, có thể cậu tự ti về thân phận của bản thân.







Nhưng cũng có thể vì căn nhà đó chứa quá nhiều điều bí mật đến mức cậu phải lẩn tránh!






Tuy vậy, Chan Yeol cũng không quan tâm gì nhiều đến ngôi nhà cậu đang sống. Điều anh mong muốn hơn cả chính là được thấy cậu mỉm cười. Đối với anh, một con người đẹp như cậu mà thiếu đi nụ cười thì trông nhạt nhẽo, thiếu sức sống vô cùng. Có lẽ trong suốt khoảng thời gian cố gắng bắt chuyện với cậu vừa qua cũng không làm Baek Hyun thay đổi.







- Baek Hyun này! - Chan Yeol kéo tay Baek Hyun lên trên tầng thượng.





- Sắp vào giờ học rồi đấy! Cậu muốn gì?- Baek Hyun giật mạnh tay.






- Tớ muốn cậu nhìn cái này – Chan Yeol lục trong ba lô một chiếc gương nhỏ, vừa vặn với khuôn mặt của hai người. Đúng lúc ấy, những tia nắng phủ lên mái tóc, ôm lấy khuôn mặt Baek Hyun







“Rạng Rỡ”






Đó là từ có thể miêu tả Baek Hyun lúc này. Trước mắt Chan Yeol, Baek Hyun như một vật thể tuyệt mic, đẹp lung linh đến lạ. Thế nhưng, Baek Hyun lấy hai tay vội đẩy cái gương ra xa và quát lớn:





- Điên à, cậu đùa tôi đúng không? Hết trò hả?- Baek Hyun toan bước đi nhưng dĩ nhiên Chan Yeol đã kịp thời nắm lấy tay cậu.





- Buông ra. Đừng để tôi phát cáu.





- Không buông! Chừng nào cậu không chấp nhận được vẻ đẹp của chính bản thân mình, có chết tôi cũng không buông tay- Chan Yeol lì lợm siết chặt bàn tay nhỏ bé của Baek Hyun, tay kia đưa chiếc gương lên trước mặt cậu.






- Nhìn kĩ đi. Đây là Byun Baek Hyun. Cậu ta tuyệt vời và đẹp đẽ. Cậu không thấy sao?






Baek Hyun bất giác quay mặt vào trong gương. Là cậu sao? Không đúng! Cậu đâu đẹp được như thế này. Nhưng mà,.. Chan Yeol bảo đó là cậu cơ mà.





Baek Hyun lúng túng thấy rõ. Chan Yeol nhận ra điều đó và trấn an cậu:





- Không sao đâu. Cứ bình thường thôi. Cậu cười một cái xem nào.




Baek Hyun không thể thoát được nữa. Cậu đành mếu mó nhếch từ từ hai bên khóe môi. Trong phút chốc hình ảnh một chú hề với cái miệng to rộng đối điện với cậu. Trông nó thật kinh tởm đến rợn người.Bỗng dưng có một vòng tay rộng lớn ôm chầm lấy caaun từ phía sau.





- Đừng sợ Baek Hyun. Cậu cười được mà. Xem này, cậu rất xinh đẹp – Chan Yeol chỉ vào trong chiếc gương nhỏ.




- Nhưng…



- Không nhưng gì hết. Chỉ cần tớ thấy đẹp là được rồi.




Trong giây phút ấy, hình bóng của tên hề biến đâu mất. Thay vào đó là khuôn mặt trắng trẻo, điển trai, trên vai cậu ta là một cái đầu to lớn, tóc xoăn đang nhe răng cười.




- Cho dù cậu không muốn cười hay thậm chí không biết cười, Baek Hyun à, tớ sẽ cười thay cho cậu. Sớm thôi, cậu sẽ cười rạng rỡ được như tớ.




- Thật không? Có thật cậu sẽ cười thay tớ?- Giọng Baek Hyun bắt đầu chuyển đổi một cách hơi gai người.





- Ơ.. thật- Chan Yeol có vẻ hơi bất ngờ nhưng anh cũng gật đầu đồng ý.




- Đừng hối hận, Chan Yeol à, cậu đã hứa đấy. Đừng quên điều đó.



Bóng một làn mây che đi ánh nắng hãy còn hơi ấm ban nãy. Có vẻ tối.




End part 1









Part 2: Rạch, Khâu và Kết Thúc




Baek Hyun hướng đôi mắt có chút hoang tàn và rối loạn qua khung cửa sổ lạnh lẽo, đã rỉ sắt còn vấy máu đã khô. Thân hình tiều tụy, chiếc áo sơ mi rộng nồng mùi tanh đang xộc vào mũi cậu. Baek Hyun lê đôi chân trước dường như muốn dập nát trước mắt mình hướng tới chút ánh sáng còn sót lại của ngày ảm đạm. Tay cậu vô thức lấy cái đinh đã rỉ rét đâm liên hồi vào đôi chân bé nhỏ của mình.




- Baek Hyun! Dừng lại! Tớ.. xin cậu đấy! Dừng lại đi- Chan Yeol gào lên, cả thân người anh lúc này đang bị mấy sợi dây thừng chết tiệt trói lại. Anh không hiểu từ lúc nào và từ bao giờ anh đã mất đi khả năng kiểm soát sức mạnh và lí trí của một người đàn ông. Chút trí nhớ còn đọng lại trong tâm trí Chan Yeol lúc này là nụ cười duy nhất khi trời đã buông phủ một màn đêm tĩnh mịch trong đôi mắt, còn lại dường như biến mất một cách lạ lùng.




- Baek Hyun! Dừng lại đi. Cậu.. cậu xin cậu đấy! Chỉ cần dừng lại, tớ sẽ làm mọi điều cậu muốn.




- Kể cả mãi mãi sống trong câm lặng và chết dần vì đau đớn? – Baek Hyun chợt sáng mắt, tay thôi hoạt động. Trông cậu như một con dã thú đang háo hức muốn ăn tươi nuốt sống miếng mồi to lớn trước mặt. Nhưng xem ra nó vẫn muốn dụ mời hơn là tấn công.




- Tớ.. thề là như thế- Chan Yeol rùng mình nhìn cậu.





“ Một cảm giác kinh hoàng cợn cạt cùng với những lo sợ khác nhau đang xâm chiếm lấy hai người con trai kia.”





Chan Yeol không biết chuyện quái quỉ gì đang xảy ra với Baek Hyun nhưng anh nhận ra sự khác biệt của cậu đối với mọi thứ xung quanh. Anh không giỏi về bệnh tâm lí mà cũng chẳng theo đuổi khoa thần kinh nên anh chỉ im lặng quan sát cậu và tìm hiểu mọi thứ. Nghĩ đến đây, cơn buồn nôn chợt kéo về, anh thấy đầu đau đến mức muốn nổ tung. Hai mi mắt nặng trĩu.





Hình ảnh cuối cùng Chan Yeol còn nhận ra là khuôn mặt Baek Hyun tiến lại gần mặt anh tỏ vẻ xem xét một cách mờ nhạt.




-0o0-





Baek Hyun lặng lẽ lấy tấm chăn nhỏ mà cha cậu nói được may và khâu lại bằng da người nên rất ấm phủ lên vai anh rồi khóa cửa lại, đi ra phòng khách. Baek Hyun lúc này đang cực kì tỉnh táo. Không hiểu sao, lúc Chan Yeol thề với cậu, bản thân Baek Hyun chợt bị một cái tát vô hình dính thẳng vào mặt. Dường như lúc thốt ra và hành động ngu xuẩn như vậy, cậu không điều khiển được ý nghĩ và nỗi ám ảnh trong đầu.




Cậu nện tấm thân rã rời xuống ghế sofa, đảo quanh căn nhà rồi thở mạnh. Đã lâu rồi cậu không thật sự chú ý đến chính cái nơi mà mình sinh sống. Có lẽ cậu sợ sẽ phát hiện ra điều gì đó ghê gớm, quá sức chịu đựng nên cậu cố làm ngơ chúng đi. Cậu biết lai lịch của bản thân không hề rõ ràng. Yong Seo là ai? Và người đàn ông đó chắc chắn không phải cha cậu.





- Chúng ta cần nói chuyện! Thôi đi, tôi biết ông có thể nói được. – Bark Hyun ngồi dậy, tay thọc vào túi quần.



- …………………




- Giỏi lắm, nhóc con, ta biết ngày này rốt cuộc cũng sẽ tới – Con người to lớn đối diện cậu từ từ thọc bàn tay quá khổ vào sâu đầu, lột chiếc mặt nạ được khâu vá chi chít. Giờ đây, Baek Hyun sững sờ trước con người của hiện tại. Một con ngươi dường như muốn lòi ra khỏi hốc mắt. Hẳn nhiên là mặt gã đính đầy những đường chỉ đầy màu sắc nhuộm chung với màu máu. Khủng khiếp hơn là cái miệng của gã bị rạch tới gần mang tai trông tởm vô cùng.





Baek Hyun tự trấn an bản thân, mồ hôi vẫn đang chảy từ từ bên hai thái dương. Cậu hơi run, nhưng cũng lấy đủ dũng khí để mở lời

Ánh đèn tỏa ra thứ ánh sáng kì dị hòa lẫn vào tiếng thì thầm của màn đêm.





*Flash Back*





- Chan Yeol, nhanh lên, cậu sắp đuổi được tôi rồi – Baek Hyun chập chờn ẩn hiện sau những cây thông to lớn, tay không ngừng vẫy anh.





- Baek Hyun, cậu được lắm, tôi sẽ tóm được cậu – Anh phì cười, những guồng chân bắt đầu nhanh hơn.





- Chan Yeol, nhanh nào, đừng để trời tối, cậu sẽ không tìm ra tôi và căn nhà của tôi đâu – Baek Hyun bắt đầu đổi tông giọng. Sự ma mãnh, đầy khêu gợi nơi lời nói làm Chan Yeol không thể bỏ qua.





“ Ha ha, Chan Yeol, đến lúc cậu thực hiện lời hứa rồi” – Đầu anh rơi vào trạng thái mờ ảo với những khung cảnh trước mặt. Baek Hyun đang cười kìa. Đúng thật là cậu ấy đang cười rồi. Nhưng sao nụ cười ấy lại.. Không, đó đâu phải là Baek Hyun?!





*End Flash Back*





Chan Yeol khoanh tay, tựa lưng vào cửa, áp tai của mình lên trên. Kể từ khi chợt nhắm mắt, trong cơn mê, anh hồi tưởng lại lần cuối đi hỏi bác sĩ và thậm chí anh đi tìm hiểu về gốc gác của cậu. Mọi thứ đều dần sáng tỏ.





Baek Hyun là người con trai của đôi vợ chồng trẻ giàu có. Năm cậu lên 8, cả gia đình chọn một chuyến du lịch gần với cánh rừng phía nam để cho Baek Hyun thử hòa mình vào thiên nhiên. Không may cả cha lẫn mẹ cậu đều mất tích trong lần đó. Nghe đâu, cậu sống một mình ở chốn cũ nhưng người dân vẫn thường đồn là cậu còn sống chung với một kẻ lạ mặt nào đó. Nhưng chẳng một ai dám tiết lộ danh tính. Họ sợ bị trừng phạt nên giấu nhẹm. Đó là tất cả những gì anh biết.





- Vậy Yong Seo là con ông? – Cậu nhướn mày hỏi.




- Đúng vậy, là con chứ ai? – Kẻ đó đáp lại với cái miệng rộng.




- Không! Tôi là Baek Hyun, Byun Baek Hyun! Yong Seo đã chết rồi.- Cậu lắc đầu, hai tay đan vào nhau. Bản thân Baek Hyun vẫn thường mường tược ra Yong Seo, có lẽ bóng người hôm nọ là Yong Seo cũng nên?





- Yong Seo chưa chết, chắc chắn nó chưa chết – Gã rú lên giận dữ.




- Ông đã làm gì Yong Seo? Ông đã làm gì tôi? – Baek Hyun chua xót cười. Cậu biết những triệu chứng tâm lí cậu mắc phải nhưng cậu không thể đi điều trị vì cậu sợ bị phát hiện và cũng sợ bị người đó rẻ rúng mình, xa lánh mình. Yong Seo là cậu? Cậu là Yong Seo? Chàng hề là cậu? Cậu là Baek Hyun?





- Chẳng làm gì cả! Ta chẳng làm gì con Yong.. à mày Baek Hyun ạ! – Gã hề hề cười vào mặt cậu.




- Vậy sao tôi thành thế này?- Baek Hyun không còn giữ được bình tĩnh cậu đứng lên, túm lấy cổ áo của gã nhưng dĩ nhiên thân hình bé nhỏ của cậu chẳng thể giữ được. Gã đẩy mạnh cậu ra. Baek Hyun té nhào xuống nền đất. Chan Yeol đang ở trong phòng không ngừng lấy hai chân đang chụm lại đá mạnh vào cánh cửa.




- Mày mang nó về à? – Gã đưa mắt về phía căn phòng.




- Kệ tôi. Đừng lái câu chuyện sang hướng khác. Nói đi. Vì sao ông lại làm tôi ra thế này? – Baek Hyun loạng choạng đứng dậy.






- Là do bố mẹ các ngươi, là do bố mẹ các ngươi đã lấy cắp Yong Seo. Hahha, mày hiểu vì sao cái chăn nhỏ kia lại ấm không? Là do bố mẹ ngươi để lại đó. Nhưng họ nhẫn tâm vứt bỏ ngươi lại nơi đây, ta chỉ nuôi mày khôn lớn mà thôi, vì thế mày mãi mãi là Yong Seo, là Yong Seo, LÀ YONG SEO!!! Mày là Yong Seo, không phải Baek Hyun. – Gã hả hê buông lấy những lời nói ám ảnh vào đầu cậu.





Baek Hyun ôm lấy đầu, hét lên. Cậu là Yong Seo? Đúng rồi, cậu không xinh đẹp.




“ Baek Hyun, cậu cười đẹp lắm đó”
“ Baek Hyun, đừng sợ, có tớ rồi, tớ sẽ cười thay cho cậu.”





Gã mặc cho Baek Hyun đang ngồi đó, tiến nhanh về phía căn phòng. Gã mở cửa, Chan Yeol mất thăng bằng ngã xuống.




- Hóa ra nãy giờ mày nghe lén cuộc nói chuyện của tụi tao à?- Gã tiến dần đến cạnh Chan Yeol. Anh sợ hãi nhìn con người trước mặt.




- Hóa ra ông giết 2 người đó năm Baek Hyun lên 8 – Anh cố gắng điềm tĩnh hỏi, không thèm trả lời gã trước.





- Chúng mày hợp đôi đấy. Thông minh lắm. – Gã khà khà liếc ra phòng khách rồi quay lại khen ngợi.




- Tại sao ông lại làm vậy! Cậu ấy vì ông mà bị mắc nhiều triệu chứng, sinh ra ảo giác không hả? À mà không ảo tưởng. Cậu ấy luôn sống vì 2 người chứ không phải chỉ riêng cho bản thân mình.




- Là tao muốn vậy. Giờ thì cũng nên cho chúng bây đoàn tụ tí nhở?- Gã thô bạo đá anh ra khỏi phòng. Chan Yeol bị nện từng cú đá, rên rỉ và nhăn mặt.




- Hóa ra đây là cái thằng có thể cười được của mày sao Baek Hyun? – Gã quắc mắt về phía cậu.





Trong cuộc đời của Chan Yeol, anh chưa bao giờ tưởng tượng ra con người nào bệnh hoạn và gớm ghiếc như gã này. Và càng sững sờ hơn khi Baek Hyun sống chung với gã hơn 10 năm nay. Tại sao cậu ấy có thể làm được như vậy?





Cách đây không lâu, Baek Hyun đã phát hiện ra căn bệnh của mình. Đó là những lúc cậu thật sự tỉnh táo, khi ấy, Baek Hyun cũng có cười nhưng không một ai hay biết. Là nụ cười ẩn sau bức tường khi thấy Chan Yeol đang ngẩn ngơ tìm kiếm bóng hình cậu. Là nụ cười mỗi khi đứng trước gương chỉ có một mình Baek Hyun. Cậu biết là bản thân đang sống như là hai cá thể. Tuy nhiên cậu vẫn không thoát được cái vòng luẩn quẩn oan nghiệt mà tên khốn đó sắp đặt. Và thế là cậu chìm mãi trong ấy, không thể bước ra.





Đã có lúc Baek Hyun muốn đứng bật dậy ngay giữa lớp và xoay Chan Yeol lại chỉ để cho cậu ấy nhìn thấy nụ cười của mình thế nhưng có một sức mạnh vô hình trong tiềm thức muốn cậu cướp lấy nụ cười của người đối diện hơn. Sức mạnh ấy cứ không ngừng gào thét vào tâm trí cậu “Rạch nó đi, đẹp lắm, Rạch miệng nó đi. Nó dành cho cậu.”





Đã có lúc Chan Yeol thấy những biểu hiện không bình thường của Baek Hyun. Anh thấy cậu nói chuyện một mình nơi ghế đá ẩn hiện qua tán lá cây. Anh cũng thấy Baek Hyun hay ngơ ngác như một thằng nhỏ lên 8 nhưng anh biết bản thân cậu hoàn toàn không muốn như vậy. Cũng có lúc rợn người hơn khi anh thấy cậu trong phòng vệ sinh nam một buổi chiều muộn và lúc ấy Baek Hyun đang cho hai tay vào miệng và banh rộng ra đến mức anh có thể nhận thấy cơ hai bên má đỏ đến mức muốn toạt ra. Nhưng anh im lặng cho qua và âm thầm theo sát cậu. Chính điều đó là động lực để anh quý cậu hơn và chuyện nảy sinh tình cảm lặng lẽ trong trái tim anh là không tránh khỏi.





- Đừng động vào Baek Hyun. Cậu ấy mà có chuyện gì tao thề sẽ giết chết mày- Chan Yeol khó khăn lết trên sàn, cố ngăn những bước chân của gã tiến về hướng cậu.





Gã không thèm để ý đến kẻ đang ở sau lưng mình, hắn tiến đến gần Baek Hyun, khuỵu một chân xuống , khẽ nâng cằm cậu lên, tay hất mấy lọn tóc mềm che phủ mặt cậu.






- Yong Seo à, làm đi con, nó là của con. Làm những gì con xứng đáng đi.






Baek Hyun không đáp gì, cậu từ từ đứng dậy, tay với lấy con dao nhỏ để ở trên bàn – luôn luôn để ở nơi đó và chậm chạp bước tới trước mặt Chan Yeol. Dường như trước mặt Chan Yeol lúc này là một hình ảnh Baek Hyun hoàn toàn khác. Anh đau khổ nhìn cậu. Anh bất lực quan sát mũi dao đang chĩa dần vào miệng anh. Là anh sai rồi. Đáng ra anh phải ra tay trước, đáng ra anh phải bảo vệ cậu công khai chứ không nên lặng lẽ như thế.





- Baek Hyun à, cậu thực sự muốn làm thế sao?




- Yong Seo, là Yong Seo, ở đây không có Baek Hyun – Cậu trả lời một cách lạnh lùng như một phản xạ không khác gì bị thôi miên.




- Không! Không phải đâu, cậu là Baek Hyun, Byun Baek Hyun. Cậu còn nhớ bố mẹ cậu không, ông bà ấy đã từng đưa cậu đi nghỉ ở nơi này năm cậu lên 8 tuổi. Cậu phải biết điều đó. Hắn! Chính hắn đã giết chết cha mẹ cậu vào ngày nghỉ cuối cùng. – Chan Yeol gào lên, hắt đôi mắt cảnh báo vào con người ghê tởm sau lưng Baek Hyun.






- AAA, im đi! Không phải vậy mà – Baek Hyun chợt đánh rơi con dao, đầu cậu bây giờ quay cuồng bởi những kí ức mạnh mẽ bám lấy tâm trí cậu.





“ Baek Hyun, con trai của mẹ ngoan lắm! “

“Baek Hyun, hôm nay cả nhà ta sẽ đi nghỉ mát ở căn nhà này nhé!”


“Baek Hyun à, Baek Hyun à,………”



Baek Hyun là cậu sao? Thế Yong Seo cũng là cậu cơ mà? Cậu phải làm gì bây giờ.




- Đừng sợ Baek Hyun, có tớ ở đây rồi – Chan Yeol vội lê tới cậu, khẽ phả hơi ấm vào tai.





- Chúng bây lằng nhằng nhiều rồi, để tao – Gã điên ấy không còn kiên nhẫn nữa. Hắn đe dọa, toan cúi xuống lấy con dao thì Baek Hyun đã chặn lại:





- Để tôi!




Trong cuộc đời Chan Yeol, chưa bao giờ anh mường tượng ra cái chết của bản thân là như thế nào. Có thể là chết do bệnh già sức yếu. Có thể chết do tai nạn xe hơi. Cũng có thể chết do bị ám sát, Thế nhưng như thế này thì không hay chút nào.






- Đừng! Baek Hyun tớ xin cậu đấy! Cậu đừng làm bản thân dấn sâu vào thằng khỉ Yong Seo đó nữa.





Baek Hyun cúi sát tới mặt anh, đôi mắt liêu xiêu buồn. Không đúng, đây mới chính là đôi mắt thật của Baek Hyun, không ma mãnh, không láu cá. Vậy tại sao?





- Hahaa, tao là Yong Seo đây, Yong Seo sẽ chết!!!!!!!!! – Baek Hyun chợt quay phắc người lại, cậu lấy con dao đâm thẳng vào da trên mép miệng và bắt đầu đâm sâu rồi rạch ngang dần. Máu nhớt từ miệng dần dần trào ra và bắt đầu chảy xuống nền.





Baek Hyun chợt thấy bên cạnh mình, một linh hồn trắng vẫy tay tạm biệt cậu, môi của nó bị rạch sâu đến gần tai. Cậu khẽ gật đầu.





- Mày muốn Yong Seo đúng không? Yong Seo của mày đây!!! – Cậu bắt đầu cảm thấy đau rát đến cuồng dại ở vùng hàm và má nhưng vẫn cố nhả ra từng từ ngữ để tấn công tên khốn trước mặt. Gã khốn hú lên vài tiếng rồi định chạy đến đâm Baek Hyun nhưng cậu nhanh hơn, con dao nhanh chóng ghim thẳng vào một bên mắt dã trắng của gã. Máu từ hốc mắt chảy ra, gã té xuống, lăn lộn giữa nền đất.






- Baek..Hyun..- Chan Yeol từ nãy đến giờ không thể mở miệng ra nói được câu nào. Anh quá hãi hùng. Không thể tin được Baek Hyun chọn cách đó để giải thoát mọi chuyện.






- … Đư…ng bước t..ới – Cậu ra hiệu chặn anh lại. Baek Hyun không có ý định mở trói cho anh. Cậu vội vàng lục tung khắp căn nhà, hình như cậu muốn tìm một cái kim khâu.!




-0o0-





Ngày hội Carnival đa quốc gia được tổ chức, Baek Hyun không tham dự như những năm trước nữa. Cậu nhốt mình trong căn nhà cũ, người lúc nào cũng vắt vẻo ở trên thành cửa sổ, hướng đôi mắt nhợt màu ra cõi vô định. Kể từ ngày ấy, mọi chuyện có vẻ yên bình đi một chút rồi.





- Baek Hyun, anh Carnival về đây, anh có mang…- Chan Yeol gọi tên cậu từ ngoài cửa.





Baek Hyun khẽ xoay người lại rồi nhảy xuống, lăm lăm tiến tới chỗ anh, tay giật lấy cái mặt nạ chú hề từ tay Chan Yeol. Cậu lấy bật lửa đốt nó. Trong ánh lửa nhỏ, hình ảnh chú hề méo mó, dần tàn lụi đi. Cậu nhếch nhẹ một bên môi. Đau.




Chan Yeol lắc đầu nhìn Baek Hyun. Cái miệng nhỏ xinh ấy giờ chỉ là những vết khâu chằng chịt và đen xỉn. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu:




- Đừng lo Baek Hyun à, anh sẽ cười thay em, sẽ cười thật rạng rỡ như mặt trời hộ em nhé.





Xa xa, qua khung cửa sổ, chút ánh nắng yếu ớt đang cố bám trụ lên nền trời lạnh lẽo.






:::END:::

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét